VĂN LANG SỬ TRUYỆN CÂU CHUYỆN HỒNG TRẦN CUỘC ĐỜI THANH VÂN 2003 Lê Văn An QUYỂN 1 Cách đây 3 nghìn 6 trăm 34...
VĂN LANG
SỬ TRUYỆN
CÂU CHUYỆN HỒNG TRẦN
CUỘC ĐỜI THANH VÂN
2003
Lê Văn An
QUYỂN 1
Cách
đây 3 nghìn 6 trăm 34 năm ở vào thời Hùng Yên Lang. Đời thứ 19 Thời thượng Hùng
Vương. Câu chuyện hồng trần cuộc đời Thanh Vân được kể lại như sau.
Hùng
Yên Lang lên ngôi quốc vương 1634 đến 1562 trước công nguyên. Thời ấy nền Quốc
Đạo vô cùng hưng thịnh, giang sang thái bình, an lạc, no cơm ấm áo Độc Lập Tự
Do Hạnh Phúc.
Hùng
Yên Lang thường thuyết giáo dạy rằng:
Dân tộc Văn Lang chúng ta là dân tộc con
cháu Tiên Rồng. Giọt máu trong người chúng ta là giọt máu của Cha Trời, Địa Mẫu,
Lạc Long Quân và Âu Cơ truyền xuống. Cây có cội nước có nguồn, loài chim có tổ
con người có tông. Mất đi nguồn gốc Tiên Rồng, như cây không gốc như sông không
nguồn, Dân tộc Văn Lang con cháu chúng ta luôn thờ mãi Cội Nguồn là thờ Cha
Trời Mẹ Trời, Cha Lạc Long Quân Mẹ Âu Cơ. Với lòng thuận hiếu dân tộc Văn Lang
chúng ta luôn được Cha Trời Mẹ Trời che chở phù hộ độ mạng. Khiến cho trên
thuận dưới hòa đất nước yên bình, làm đâu được đấy dân giàu nước mạnh, khắp
phương Đông không có đất nước nào sánh kịp. Với truyền thống đoàn kết, cùng
nhau phấn đấu vương lên, sống theo Hiến Pháp, Luật Pháp, Đạo Pháp Quốc Tổ Vua
Hùng đã truyền dạy.
Quốc Tổ dạy: Thế gian là cõi tạm Thiên Đàng
mới thật chánh quê. Người nào làm trái ý lời dạy của Đức Cha Trời không sống
theo Hiến Pháp, Luật Pháp, Đạo Pháp, Văn Hóa Cội Nguồn, Truyền Thống Anh Linh
Dân tộc, làm mất công bằng, bình đẳng, đàn áp những quyền cơ bản con người,
quyền sống, quyền tự do, quyền mưu cầu hạnh phúc, thời sẽ bị Trời giáng họa. Các
quan cũng như dân chúng, ăn lộc Trời hưởng phước Trời thời phải gương mẫu Đạo
Đức trong đời sống, trong lối sống, trong lao động, trong công việc. Có lao
động học tập thời mới có phát minh sáng tạo, nhờ phát minh sáng tạo thời xã hội
mới văn minh, xã hội văn minh thời thói hư tật xấu mới được đẩy lùi. Một xã hội
tốt đẹp phải loại bỏ những văn hóa độc hại nhơ bẩn, theo bước Cha Ông là có
nghĩa theo về với Đạo với Đức. Sống đúng Hiến Pháp, Luật Pháp, hãy tự mình thắp
sáng ngọn đuốc chân lý Chính Nghĩa, mà Ông Cha ta đã truyền dạy cho chúng ta.
Truyền Đạo Đức cho thế hệ mai sau, đó là nghĩa vụ thiêng liêng mà Ông Cha ta đã
giao phó cho chúng ta. Trong các nghĩa vụ thời nghĩa vụ làm trong sạch bộ máy
chính quyền là nghĩa vụ cao cả nhất. Đất nước Văn Lang, Tổ Quốc Văn Lang là đất
nước cộng đồng xã hội, Đại Đồng 100 bộ tộc anh em Bách Việt Văn Lang, chung
sống cùng nhau hướng về Cội Nguồn thái bình an lạc. Đất nước Văn Lang không có
kẻ thù chỉ có Đồng Bào anh em, Đó là lời Quốc Tổ dạy, chúng ta hãy nhớ lấy và
làm theo, nhờ những lời truyền dạy nầy nên nước Văn Lang thái bình hưng thịnh
Độc Lập kéo dài mãi mãi về sau.
Các
thời Thượng Hùng Vương nhờ nền Quốc Đạo nên thiên hạ thái bình no cơm ấm áo.
Trời xanh xanh, đất xanh xanh
Lúa, ngô, trải khắp, mây lành giăng giăng
Dân lành cuộc sống dư ăn
Thái bình thịnh vượng thường hằng ấm no
Thờ Trời, Trời đải Trời cho
Giàu sang trù phú hết lo đói nghèo
Văn lang trải gấm phơi màu
Non sông Tổ Quốc đất trời bình yên.
Bắc
Văn Lang nguyên là nước Xích Quỷ, nước có bảy Bộ phần lớn là đất Giao Chỉ.
Không những bằng phẳng rộng lớn, đất đai màu mở dân cư đông đúc vô cùng. Kinh
Đô Nam Kinh Xích Quỷ, ở phía Bắc nước Xích Quỷ phía nam sông Trường Giang chín
thời vua Kinh Dương Vương nối tiếp nhau trị vì thiên hạ. Đến đời thứ 10 thời từ
niên hiệu Kinh Dương Vương chuyển sang niên hiệu Hùng Vương. Nước Xích Quỷ trở
thành nước Văn Lang mở rộng. Hơn một nữa dân số nước Xích Quỷ theo Quốc Tổ Vua
Hùng di cư vào Trung Văn Lang, Nam Văn Lang, nhưng dân số vẩn còn khá đông ước
định 196 nghìn 099 hộ dân số ước lượng 1 triệu 285 nghìn 239 người. Nước Văn
Lang chia làm ba miền Bắc Văn Lang, Trung Văn Lang, Nam Văn Lang. Nước Văn Lang
chia làm 23 Bộ nhưng về thời Hạ HùngVương chỉ còn có 15 Bộ.
Thời
Thượng Hùng Vương. Đời thứ 19 Hùng Yên Lang lên ngôi Quốc Vương 1634 - 1562
trước công nguyên. Phía Nam cách sông Âu không xa, từ lâu đã hình thành lên
nhiều khu phố, buôn bán trao đổi hàng hóa dân chúng phần nhiều là giàu có. Làm
nên ăn ra Nông nghiệp, Thương nghiệp, chăn tằm dệt vải, gốm sứ rất là thịnh
vượng. Dọc theo hai bên sông Âu rất nhiều khu phố giàu có. Nhưng giàu có nhất
vẩn là đô phố Thuận Yến Giang, Phúc Châu người qua kẻ lại lúc nào cũng tấp nập.
Người chen sắc áo, hội đình chật ếm, hội hè như nem. Nhất là tòa lâu đài nguy
nga rộng lớn, ngựa xe tấp nập nhưng đó không phải là tòa dinh thự của Vua Quan,
mà là một Thương Gia giàu có nhất vùng. Người ta thường thấy nơi tòa lâu đài
ấy, tà áo thước tha bóng hồng rực rỡ, đó là một mỹ nhân sắc nước hương
trời không biết bao nhiêu người trằm trồ
ca ngợi.
Người chi mà đẹp lắm thay
Nếu không Tiên Nữ cũng này Hằng Nga.
Người
thiếu nữ xinh đẹp lộng lẫy ấy không ai khác hơn là Thanh Vân. Thanh Vân con gái út, nhưng cũng là con gái lớn, vì
người chị của cô sau cơn lâm bệnh nặng đã qua đời. Vị thương gia giàu có bậc
nhất đô phố chỉ còn lại một cô con gái duy nhất là Thanh Vân mà thôi.
Mỗi
lần cô xuất hiện trước đám đông thời tiếng xì xào nổi lên không dứt, người chi
cốt cách như Tiên. Mặt như hoa, da như tuyết luôn pha sắc hồng, lưng ong, ngực
nở, mông tròn, chim sa cá lặng, đổ thành, nước nghiêng, hồ thu trong vét trời
xanh, xuân sơn nhường chỗ, liễu cành kém xa. Tiếng như chim hót oanh ca, ai mà
nhìn thấy không mê mới kỳ. Không biết bao nhiêu Vương quan công tử, cậu ấm nhà
giàu đến dạm hỏi. Nhưng Cô không chọn được ai, Cô nổi tiếng là người khó tánh
kén chọn, điều nầy làm cho cha Cô lo lắng không yên. Nhìn đàng đàn én xuất hiện
dệt mộng đưa thoi trên bầu trời xanh lơ thăm thẳm, như báo hiệu mùa đông sắp
tàn. Cây mai, cây đào trụi lá khoe mình đón xuân, thế là sắp thêm một tuổi, con
người mới sanh ra cứ thêm một tuổi có nghĩa là đã đi lần về cõi tử.
Thịnh
Ông thương gia giàu nhưng lúc nào cũng buồn rười rượi, Thanh Vân nũng nịu nói:
Thưa Cha, Cha buồn vì con chưa chịu lấy
chồng sao? Con đi theo chồng thời Cha bầu bạn với ai, Mẹ con đã chết từ lâu.
Con nghĩ Cha cũng lạ làm sao không cưới thêm má hai để khỏi cô đơn trên bước
đường đời, nhất là tuổi về già không có con trai nối dõi.
Thịnh
Lão Gia nghe con nói thế không lấy gì làm giận vui vẽ nói đùa:
Đêm nào Cha cũng thấy Mẹ con về ở với Cha
thời làm sao Cha cưới má hai cho được. Hơn nữa thể xác Mẹ con tuy mất nhưng
linh hồn mẹ con có mất đâu, cuộc đời con người như bóng câu vụt qua cửa sổ
thoáng cái là trở về với cát bụi, Cha Mẹ sẽ gặp lại nhau. Con nhìn kìa tà tà
bóng ngả về Tây, Cha đâu còn trẻ gì để Cha theo Mẹ cho trọn tình trọn nghĩa.
Thanh
Vân nghe Cha nói mà không khỏi thở dài:
Tình nghĩa vợ chồng là như thế ư? Tốt đẹp
như thế ư? Chung thủy thiêng liêng liêng cao đẹp làm sao.
Thịnh
Lão gia thấy Thanh vân có vẻ hơi buồn liền an ủi nói:
Con yên trí mà đi lấy chồng. Chú Ba, Chú Tư
con cũng gần ở đây ngày nào cũng qua chơi Con không thấy sao. Hơn nữa Cha cũng
mơ có cháu ngoại lắm.
Với
vóc dáng mảnh mai đầy vẻ yêu kiều tiếng nói êm dịu như tiếng chim hót. Thanh
vân nủng nịu nói với Cha:
Con chưa muốn có chồng là vì Con sợ xa Cha
lắm, người Cha yêu kính nhất của đời Con.
Thịnh
Lão Gia lúc nào cũng tỏ vẻ hài lòng về tài ăn nói dịu ngọt khéo léo của Con.
Nhất là Lão nhìn Thanh Vân tuy lớn tuổi hơn 17 nhưng tính nết vẩn còn trẻ con
lắm, thật hồn nhiên và trong sáng làm sao. Vuốt chồm râu đen nhánh dài thòm,
ông nhìn người con gái út thân yêu, liền nhớ đến người chị xấu số của nó đã qua
đời hơn mấy năm. Hai chị em nó giống Mẹ như đúc, phong tư tài mạo ai bì, tràng
đầy phúc hậu, thuộc hàng tài danh. Mùa xuân đã đến, Thịnh gia buôn bán giao
dịch người ra vào càng thêm tấp nập, người ăn kẻ ở Thịnh Gia lên đến hàng trăm
người, tiền của vô ra như nước, châu báu ngọc ngà càng lúc càng nhiều. Nhưng
cũng không bao giờ thấy đủ, được cái nầy thời mất cái kia. Được cảnh giàu sang
phú quý của cải không làm gì tiêu xài cho hết, thời vợ chết sớm không có con
trai nối dõi nối dòng. Còn nhà người ta nghèo nhưng vợ chồng sống đến răng long
đầu bạc, con cháu đầy đàn đông vui, ông đã nhận thức ra nhà nghèo cũng có cái
quý của nhà nghèo, mà nhà giàu nhiều khi mơ ước cũng không được.
Thịnh
Lão Gia là người luôn luôn tôn trọng sự tự do, tôn trọng sự quyết định lựa chọn
của mỗi con người. Và đối với Thanh Vân ông cũng thế, luôn luôn tôn trọng sự
quyết định của con. Nhưng ông không khỏi lo lắng cho tuổi xuân con gái cứ mãi
trôi qua, nói đến xuân người thời không bao giờ lặp lại.
Thiên hương sắc thắm trời cho
Thời gian đâu thể không lo phai tàn
Hỏi người trong khắp thế gian
Hoa già hoa cũng phai tàn sắc hoa.
Cho
đến một hôm, trải qua bao ngày tháng thơ lặng ác tà, hè lại trở về trên nhành
phượng đỏ, sen pha sắc hồng. Thanh Vân nói với Cha:
Thưa Cha lâu lắm Con chưa về thăm quê Ngoại
con nhớ Ngoại lắm.
Thịnh
Lão Gia nghe con nói thế, nét mặt ông bổng già đi như lo lắng điều gì, ông nói:
Mấy năm nay thời tiết rất khác thường, Con
thấy đó vừa rồi có trận mưa trái mùa khủng khiếp nước sông còn lớn lắm. Con
biết rồi đường về quê Ngoại qua nhiều sông lớn.
Thanh
Vân thấy Cha lúc nào cũng lo lắng cho mình thời cảm động, nhìn Cha có vẻ già đi
Thanh Vân thương Cha vô cùng, để an ủi Cha Thanh Vân nói:
Không sao đâu Cha, con người vốn sanh ra đều
có số có phần, kiếp nạn là do nhân duyên nhiều kiếp trước, có muốn tránh cũng
không thoát khỏi được đâu. Theo con nghĩ trời đã mưa lớn như thế thời không còn
mưa lớn nữa đâu. Nếu Cha cảm thấy lo lắng thời Con chờ dịp khác vậy.
Thịnh
Lão Gia rất hiểu Con gái lão tuy con bé nói thế, nhưng lòng nó buồn lắm có khi
buồn đến hằng mấy tháng, tính con bé là thế mà. Nói về Thịnh Lão Gia vốn biết
Thanh Vân ưa thích Hoa Mai khi mùa xuân về, Hoa Sen khi mùa hạ đến. Nên trong
khu vườn nhà rộng lớn, ông cho người trồng rất nhiều Mai, cũng như cho xây nhiều
hồ Sen. Quê ngoại Thanh Vân ở Đông Hải Châu nhiều loại hoa sen rất đẹp.
Thịnh
Lão Gia vuốt chồm râu ngẩm nghĩ:
Có lẽ con bé nhớ Ngoại vì lâu lắm rồi chưa
về thăm Ngoại. Nhân dịp hè nầy về quê Ngoại thưởng thức Hoa Sen. Thịnh Lão Gia
nghĩ Thanh Vân nói cũng có lý, nay là mùa hè nào phải cuối thu sang đông, mà có
mưa bão lớn thôi thời để cho nó về thăm Ngoại vậy, chọn mấy người giỏi võ cũng
như giỏi bơi lội là không có gì xảy ra đâu. Hơn nữa bạn bè giao dịch làm ăn
buôn bán cùng khắp, có gì xảy ra cũng không thiếu người sẽ giúp đở.
Thịnh
Lão Gia đã nghĩ thông suốt liền nở nụ cười gượng ông vui vẻ nói:
Con là đứa con yêu quý nhất của Cha, nên Cha
mới cẩn thận cân nhắc nếu có bề gì thời Cha ân hận suốt đời, Con biết rồi hiện
giờ Cha chỉ có một mình Con là đứa Con duy nhất. Trên đường về quê ngoại Con
phải hết sức cẩn thận, tuy đất nước thái bình, nhưng cũng không ít người thấy
sắc thấy vàng, thời lóa cả mắt không còn kể gì đến nhân tính làm càng làm ẩu,
thời khổ cho Con.
Thanh
Vân thấy Cha đồng ý bằng lòng cho về thăm quê Ngoại nét mặt liền rạng rỡ tươi
như hoa mùa xuân hừng sáng. Thanh Vân nắm lấy tay Cha như nắm lấy một tình
thương vô hạn nói:
Con cảm ơn Cha.
Nhìn
Thanh Vân vui vẻ mặt tươi như hoa buổi sáng Thịnh Lão Gia cũng cảm thấy vui
theo. Vì sự an toàn cho Thanh Vân, Thịnh Lão Gia sắp xếp vô cùng chu đáo, nào
là xe ngựa, nào là người hầu cẩn thận
hầu bảo đảm cho một chuyến đi xa của Con.
Nói
về Thanh Vân mai là ngày về thăm quê ngoại nên trằn trọc mãi ngủ không được.
Thanh vân cứ mãi vẩn vơ suy nghĩ hơn bảy năm rồi còn gì, quê Ngoại đẹp lắm.
Bến nước bờ tre đầm gợn sóng
Mênh mông đồng ruộng cánh cò bay
Thong thả ngư ông buông mẻ lưới
Mục đồng thổi sáo, bóng chiều sa
Lòng quê êm ả vời con nước
Khói dậy lều tranh ánh trăng soi
Quây quần bếp lửa nghe ấm áp
Hạnh phúc trào dân, tiếng hát ca
Ôi miền quê ngoại, miền yêu mến
Gió đàn, quê hát rộn thiết tha.
Thanh
Vân nghĩ:
Không biết Ngoại còn khỏe mạnh như ngày xưa
không, hồi đó mình còn nhỏ chạy nhảy tung tăng, ôi sen trắng, sen đỏ, sen hồng,
đẹp lắm.
Nghe
luồng gió lạnh Thanh Vân nhìn ra cửa sổ thấy chị hằng mờ nhạc về Tây.
Gương nga mờ nhạc đầu non
Sao lòng cứ mãi bâng khuâng thế nầy
Về quê thăm có mấy ngày
Vẩn vơ không ngủ ôi nầy vẩn vơ.
Thanh
Vân không hiểu là mình nhớ ngoại, hay là xa nhà nhớ Cha mà đêm nay không hề
chợp mắt.
Tiếng gà rộn rã thi đua
Hừng đông bừng dậy xa xa chân trời
Gió như réo gọi con người
Đã tàn cơn mộng hết rồi đêm đen.
Khu
dinh thự nguy nga rộng lớn đã phá tan đi sự yên tỉnh bỡi tiếng ồn ào của xe
ngựa lẫn tiếng chào hỏi của những người làm việc. Ánh bình minh không như mội
ngày yếu ớt xuyên vào cửa sổ, như báo rằng dậy đi Thanh Vân, nhưng Thanh
Vân vẩn còn nằm ì ra đó ngáp lên, ngáp
xuống.
Tiếng
Thịnh Lão Gia vang lên:
Nay là ngày về quê Ngoại thế mà giờ nầy con
bé vẩn chưa dậy, đúng là ăn chưa no lo chưa tới.
Thanh
Vân xuất hiện nói:
Con dậy từ lâu rồi.
Cô
nhìn thấy trước sân thấy một chiếc xe ngựa không kém gì bậc Vương quan cùng
những người hầu đã chờ sẳn ở đó. Nhìn sự chửng bị chu đáo của Cha, lo lắng của
Cha. Thanh Vân càng thêm hiểu tình thương của Cha dành cho Cô như là núi cao
biển cả không gì đền đáp nổi. Thanh Vân vào phòng trang điểm sơ sài nhưng cũng
đủ làm cho người ta ngơ ngẩn khi Thanh Vân vội vã bước ra. Thịnh Lão Gia nhìn
Thanh Vân hôm nay trông lộng lẫy làm sao, có lẽ là do bộ đồ tơ lụa quý hiếm may
theo kiểu đời mới thoát ly những sự ràng buộc tầm thường, mà người phụ nữ chỉ
biết khép mình sau bức tường của những gì cũ kĩ lạc hậu lỗi thời. Thanh Vân như
nàng Tiên từ biệt Cha lên xe ngựa cùng số tỳ tùng xuất phát ra đi, Thịnh Lão
Gia nhìn theo chiếc xe ngựa cho đến khi mất hút, ông cứ mãi linh cảm như có
điều gì không may đến với Con.
Đây
nói về Thanh Vân như cánh chim bay về miền quê sông nước.
Rộng đồng xanh tận chân trời
Hiu hiu gió thổi cánh cò bay xa
Đường mòn theo lối chân quê
Nao nao sông nước lũy tre điệp trùng.
Thanh
Vân đang chìm mình theo miền quê sông nước, đồng ruộng lũy tre hầu như không
hay biết tiếng xe ngựa lạch cạch trên bước đường dài.
Bổng
tiếng nói vang lên:
Cô Chủ.
Thanh
Vân nói:
Kiều My, đừng gọi chị là cô chủ nữa, hãy gọi
là chị Vân.
Kiều
My nói:
Dạ em hiểu rồi. Chị Vân chúng ta sắp đến con
sông lớn rồi đó kìa bến đò sông Âu.
Thanh
Vân, Kiều My lúc nào cũng tâm đầu ý hợp nói cười cười không bao lâu thời tới
bến đò sông Âu. Bến đò sông Âu tuy vài ngôi nhà đơn sơ nhưng cũng buôn bán ra
phếch, kiểu cách lắm. Bến đò sông Âu không kém gì bến đò sông Lạc, khách qua
lại đông nườm nượp, nhưng vì trận mưa lớn vừa qua sông nước chảy xiết, nên cũng
thưa thớt ít người qua lại vì bầu trời vẩn còn âm u. Nơi bến đò sông Âu cũng có
nhiều tay anh chị đao búa, thấy Thanh Vân, Kiều My đẹp tựa hằng nga thời thèm
nhỏ dãi mấy lần định ra tay, nhưng nhìn thấy những tay theo hầu, toàn là những
tay đệ nhất kiếm đao thời ớn lạnh. Kiều My thuê chiếc thuyền to nhất, chở riêng
những người theo Thanh Vân qua sông. Thuyền đang xuôi theo dòng nước ra đến
giữa sông, thời bầu trời bổng trở nên khác lạ mây đen kéo tới đen nghịt, sau đó
là gió to sóng lớn sấm sét rền trời rền đất. Thế là một cơn mưa trút xuống lớn
chưa từng thấy.
Những
người chèo thuyền hốt hoảng la lớn:
Nguy cơ tới nơi rồi!
Thanh
Vân cũng kinh hồn bạc vía, nhưng sau đó lấy lại bình tỉnh la lớn:
Hãy niệm mẹ Âu Cơ cứu chúng ta.
Ào ào nước đổ gió to
Sông Âu cuồn cuộn sóng xô ầm ầm
Khắp nơi trắng xóa một màu
Chỉ nghe nước chảy, nước tràn nước dân.
Nói
về Thịnh Lão Gia khi Thanh Vân rời khỏi khu dinh Thự, thời tâm hồn cứ mãi không
yên liền cho người phi ngựa dò la xem thử Thanh Vân đi đến đâu rồi. Thịnh Lão
Gia bổng thấy một nỗi buồn cô đơn kỳ lạ. Lặng nhìn căn nhà con gái thấy vắng
hiu quạnh quẽ làm sao.
Bóng hồng vừa mới đi xa
Căn nhà quạnh quẽ còn pha sắc buồn.
Thịnh
Lão Gia thấy trời đất mỗi lúc một xấu đi mây đen mỗi lúc một nhiều không bao
lâu thời phủ kín bầu trời trong lòng nỗi lên kinh hãi, tiếp theo đó là sấm sét
ầm ầm cuồng phong nổi dậy những cơn mưa thi nhau trút xuống xối xã lớn chưa
từng thấy. Thịnh Lão Gia vô cùng nóng ruột chờ đợi thông tin, trong cơn mưa một
bóng người xuất hiện.
Thịnh
Lão Gia vừa thấy người đó liền hối hả hỏi ngay:
Con bé đi đến đâu rồi, hãy biểu nó quay về
gấp.
Người
ấy giọng run run nói:
Thưa Lão Gia, Cô Chủ đã xuống thuyền qua
sông rồi.
Thịnh
Lão Gia nghe xong thời mắt hoa đầu choáng ngả sấp xuống nền nhà không còn biết
gì nữa. Làm cho ai nấy đều hốt hoảng xúm nhau cứu ông chủ. Ngoài trời mưa to
gió lớn gào thét càng lúc càng dữ dội. Khi Ông tỉnh dậy thời mưa to gió lớn
không còn, Ông nào có biết trận mưa kéo dài hơn ba ngày ba đêm, dân chúng bị
cuốn trôi bỏ mạng rất nhiều.
Thịnh
lão Gia vừa tỉnh dậy thời hỏi ngay:
Ta đã bất tỉnh bao lâu?
Thưa
Anh cả:
Anh đã bất tỉnh hơn năm ngày năm đêm rồi.
Thịnh
Lão Gia giật mình hỏi lại:
Chú Ba, Chú Tư nói sao, tôi đả bất tỉnh đến
năm hôm rồi sao?
Chú
Ba, Chú Tư thưa:
Vâng
đúng vậy Anh cả.
Thịnh
Lão Gia lại hỏi:
Hai chú dò la tin tức con bé không?
Chú
Ba, Chú Tư nói:
Thưa anh cả nước vẩn còn ngập mênh mông lớn
quá, chưa dò hỏi gì được.
Thịnh
Lão Gia nghe xong chỉ biết thở dài. Rồi im lặng một sự im lặng cô đơn, đôi dòng
lệ cứ chảy dài theo đôi má vợ mất, con mất, nay tới Thanh Vân ra đi không bao
giờ trở lại thời còn nỗi buồn nào hơn nữa. Trong phút chốc nỗi già nua chợt đến
nhanh, đầu Thịnh Lão Gia lốm đốm thêm nhiều tóc bạc. Căn nhà rộng lớn vẩn như
ngày nào, nhưng giờ đây sao mà đầy vẻ âm u. Dòng Tộc, Họ Hàng, anh em người ăn
kẻ ở vẩn đông đúc nhưng Thịnh Lão Gia
vẩn thấy cô đơn, sự cô đơn chìm đắm trong mùa đông lạnh giá, không thấy ánh
sáng mặt trời. Một nỗi cô đơn mất đi sự sống của những tháng ngày còn lại.
Ở
cùng thời Thịnh Lão Gia, ở bộ Ninh Hải dân chúng vẩn còn thưa thớt không như Bộ
Giao Chỉ, độ khoảng 167.776 hộ, nhưng chỉ có Huyện Hải Hậu, Đông Hải Châu là
đông dân nhất, lại có nhiều sông hồ kinh rạch chảy qua.
Nổi
tiếng vùng đông bắc Bộ Ninh Hải nầy có vị quan Bố Chính tên là Chí Nhân. Vị
quan nổi tiếng là mẫu mực thanh liêm, hết lòng lo cho dân cho nước, tiếng thơm
bay xa lan khắp dân chúng. Dân chúng Huyện Hải Hậu coi quan Bố Chính như là Cha
Mẹ của mình. Hàng năm Quan Bố Chính Chí Nhân đều được ở Bộ ở Châu khen thưởng,
gia đình Quan Bố Chính Chí Nhân đang sống yên ổn, thời có công văn ở Bộ ra lệnh, Quan Bố Chính Chí Nhân
đi diệt con Quỉ râu xanh. Nhận được bức công văn, Chí Nhân đọc cho Mẹ cùng Vợ
nghe, Chí Nhân là người chí hiếu chuyện gì cũng thông qua Mẹ.
Bức
công văn nội dung như sau: Con Quỉ Râu Xanh xuất hiện đã lâu, làm hại dân lành không
biết bao nhiêu anh hùng hào kiệt đã tử nạn vì con Quỉ ấy. Hùng vương ra chiếu
chỉ mỗi Bộ chọn ra một người tiêu diệt con Quỉ Râu Xanh. Bộ Ninh Hải không thể
tìm đâu ra người tài để diệt trừ con Quỉ đành phải lệnh cho quan Bố Chính diệt
trừ con quỉ cứu dân thoát kiếp nạn. Việc nầy Bộ đã báo cáo lên Quốc Vương rồi
Quan Bố Chính chóng thi hành mệnh lệnh.
Đọc
xong công lệnh cho Mẹ và Vợ nghe Chí Nhân lấy làm vui mừng hỏi:
Ý Mẹ ra sao? Mẹ chỉ dạy cho con rõ.
Mẹ
Chí Nhân nói:
Việc nầy con còn hỏi Mẹ sao, con là quan
triều đình thời con cũng phải hiểu khi Nước cần Dân tiến cử, thời phải hết lòng
mà phụng sự trọn đạo Hiếu Trung. Đây là niềm vinh dự cho gia đình Ta, con cứ
yên tâm lên đường mà diệt trừ yêu tinh quỉ quái.
Bừng bừng khí phách chí nam nhi
Diệt quỉ trừ yêu có ngại gì
Một kiếm tung hoành nơi trận địa
Rừng đao núi kiếm có sợ chi.
Thế
là quan Bố Chính Chí Nhân một mình một ngựa lên đường, đi suốt ngày lẩn đêm
nhắm dãy núi Hùng Phong Sơn phi tới. Nói về con Quỉ Râu Xanh mấy ngày nay no
bụng ngày nào cũng nuốt hơn năm mạng. Nhìn bộ mình đầy lông lá, hai con mắt to
như hai cái chum luôn luôn phóng ra những tia yêu quang khủng khiếp. Mười móng
vuốt nhọn hoắt dài hơn thước cong vút đến ghê sợ. Con Quỉ Râu Xanh mài răng chờ
đợi ăn thịt người cuối cùng đó là Chí Nhân. Chí Nhân đã nhìn thấy ngọn núi Quỉ
cao chót vót trong dãy Hùng Phong Sơn.
Con
Quỉ Râu Xanh hình như đánh hơi được người mới đến. Liền bay xuống ăn thịt, Chí
Nhân thấy một đám mây đen cuồn cuộn phủ tới liền biết đó là con Quỉ Râu Xanh,
phi thân bay lên không trung, rút kiếm chém vào đám mây đen cuồn cuộn phủ tới.
Con Quỉ vì xem thường đối thủ trúng liền một kiếm đứt mất một cánh tay, máu
phụt ra đỏ cả khu rừng con Quỉ Râu Xanh đau đớn rú lên rung chuyển đất trời.
Thế là trận chiến giữa con Quỉ Râu Xanh kéo dài ba ngày ba đêm cuối cùng Chí
Nhân cũng diệt được con Quỉ râu xanh ấy. Tuy thắng trận nhưng Chí Nhân cũng đã
bị thương rất nặng, may là ông vẩn trở về nhà được trước sự hoan hô thám phục
của dân chúng tiếng tăm Chí Nhân từ đó lừng lẫy khắp nơi. Được sự quan tâm của
triều đình Chí Nhân được các thầy thuốc tài giỏi khắp nơi đến chửa trị nhưng
không khỏi và Ông đã qua đời.
Chí
Nhân qua đời để lại bao nỗi buồn thương tiếc cho gia đình cũng như bà con dân
Huyện Hải Hậu. Cuộc đời làm quan thanh liêm, hết mực thương dân nên gia đình Bố
Chánh không có gì là khá giả lắm. Ông chết đi để lại gánh nặng đè lên người hóa
phụ, Mẹ chồng vì quá thương con nên lâm bịnh nặng đột quỵ nằm một chỗ. Liễu Huệ
mất chồng đã khó khăn giờ lại thêm chồng chất khó khăn.
Nói
về mẹ Chí Nhân từ khi đột quỵ đến giờ bà nhìn thấy con dâu trăm bề cơ cực. Con
dâu lúc nào cũng hết lòng phụng sự cho Bà mà không có một chút than van. Bà lấy
làm cảm động cầm tay con dâu nước mắt ràng rụa nói:
Liễu Huệ con dâu của Mẹ tốt bụng quá, tiếc
rằng thằng Chí Nhân có được người vợ tốt như thế nầy không sống để mà hưởng
phúc. Chí Nhân chết còn quá trẻ để lại Con cô độc một mình, trong khi bụng mang
dạ chửa.
Liễu
Huệ vừa đút cháo cho mẹ ăn, vừa an ủi. Liễu Huệ nói:
Chí Nhân về trời thời còn có Con, Con là con
dâu của Mẹ cũng là con của Mẹ. Mẹ chuẩn bị có cháu nội nữa, Mẹ cứ yên tâm mà
trị bệnh.
Mẹ
Chí Nhân nghe Liễu Huệ nói thế thời an ủi vô cùng. Liễu Huệ ngày ngày thay
chồng sớm hôm lo cho Mẹ.
Nét đẹp tâm hồn đẹp biết bao
Lòng Vàng Đức Hạnh sáng hơn sao
Tuổi xuân con đã dân cho mẹ
Khốn khổ trăm bề cảnh lao đao.
Một
hôm Liễu Huệ đi chợ về, nhìn thấy mấy thằng ăn trộm từ trong nhà vọt ra. Liễu
Huệ la làng:
Ăn trộm! Ăn trộm!
Bà
con lối xóm nghe chạy tới thời bọn ăn trộm trốn đi hết rồi, dân làng hỏi:
Bọn
chúng là ai thế? Báo Quan, báo Quan.
Nhưng
nào ai trả lời được bọn chúng là ai. Liễu Huệ chạy nhanh đến chỗ cất bạc cất
vàng thời điến cả người, bọn trộm lấy đi tất cả rồi, Liễu Huệ không dám nói với
Mẹ chồng sợ Mẹ chồng biết thời bịnh nặng thêm.
Tai ương dồn dập liên miên
Họa chồng lên họa hết phương sống còn
Trần gian bể khổ mịt mù
Tai bay họa gỡi khốn cùng lao đao.
Nói
về Liễu Huệ đến Huyện Nha nhờ truy tìm ăn trộm, Huyện Nha là nơi Chí Nhân
thường làm việc, nơi mà Liễu Huệ vẩn thường lui tới, vừa đến cổng Huyện Liễu
Huệ đứng sững lại vô cùng kinh ngạc, vì nơi đây mới lạ hoàn toàn, Liễu Huệ nhìn
hai tên gác cổng như hai tên bợm cũng mới nốt.
Liễu
Huệ lẩm bẩm:
Vật đổi sao dời, thay đổi nhanh quá nhanh đến
nỗi không thể nào ngờ được.
Cũng
phải thôi Quan Huyện hôm nay nào phải Chí Trung của mình, mà là Ông Quan Bố
Chính Truy Huyện mới. Ông Ta là tay háo sắc đã mấy lần đến nhà Liễu Huệ thăm
viếng hương khói Chí Nhân, nhưng thật ra Ông Ta đến là để nhìn Liễu Huệ, vì
Liễu Huệ quá đẹp Ông Ta chưa từng thấy bao giờ. Ông Ta ao ước được ôm Liễu Huệ
một lần có chết cũng được, Liễu Huệ là người thông minh chỉ nhìn sơ qua cũng
biết là tay háo sắc tiểu nhân và người nầy sẽ làm hại dân chúng, cũng như lập
mưu lập kế hảm hại đời mình.
Nhà
Liễu Huệ đến Nha Huyện rất gần chỉ hơn dặm. Liễu Huệ đến Nha Huyện, nhưng cứ
chần chừ mãi không muốn bước vào cổng vì nó xa lạ quá nhưng không lẽ tới đây
rồi về, thôi thì vào vậy tới đâu hay tới đó. Hai tên lính gác cổng thấy Liễu
Huệ đẹp quá, chúng như con Mèo nhìn thấy miếng mở, với bộ dạng muốn ăn tươi nốt
sống con mồi.
Liễu
Huệ rùng mình nghĩ:
Chúng là hai tên lính canh cửa, mà còn như
thế xem ra chúng được Ông Chủ huấn luyện tỉ mỉ. Hai tên lính gác cổng mà còn
như thế, thời Ông Quan Tri Huyện không nói cũng biết là tay háo sắc dê xồm như
thế nào rồi.
Bốn
con mắt hau háu nhìn Liễu Huệ đi vào cổng bước thẳng vào Huyện Nha, hai tên gác
cổng liền cuối đầu chào, như nói rằng bà là người có phúc sẽ được quan trên
chăm sóc chu đáo. Liễu Huệ bước vào sân Nha rồi tiến thẳng vào nơi làm việc của
Chí Trung ngày nào. Nơi đây hầu như thay đổi hoàn toàn cả sự bố trí lẫn màu
sắc, vị Quan Bố Chánh Tri Huyện ngồi chễm chệ trên chiếc ghế bành sang trọng
chạm Rồng trổ Phụng, trông thật uy nghiêm, ai nhìn thấy cũng phải khiếp sợ
trước uy quyền của Ông Ta.
Nhìn
cái mũi tẹt, mắt cặp lương ti hí, da mặt sần sùi như tổ ong lúc nào cũng hích
hích hai lỗ mũi như hai ống giang đánh hơi mùi lạ. Mười những ngón tay như quả
chuối ngự đeo đầy nhẫn thể hiện mình là tay giàu có quyền thế. Với bộ mặt sàm
sở chăm chăm nhìn Liễu Huệ như cú vọ dều hâu, với kiểu mô đênh áo quần lòe loẹt
của những bà diêm chúa trùm sò nơi đàn điếm. Vị Quan mới trông giống Ma Cô pha
trò ngộ nghĩnh làm sao, chẳng khác gì một chú hề trên sân khấu. Làm cho khán
giả lúc nào cũng ôm bụng mà cười, nhìn sơ qua tính cách, nhân cách, âu phục
cũng biết là tay chẳng hiểu gì Nhân Cách, Đạo Đức của một vị Quan, mà chỉ phô
bày vẻ ăn chơi vô độ trác tán của bọn lưu manh.
Liễu
Huệ nghĩ: Cũng phải thôi nghe đâu nói vị quan mới chẳng học hành gì cho ra phết,
nhưng nhờ gia đình giàu có lại có quyền thế nhờ Ông Bác làm quan lớn, nên mới
bổ nhiệm về đây làm Quan Bố Chánh Tri Huyện.
Nhìn
cử chỉ đón tiếp, nửa treo nửa ghẹo dành cho khách quý. Những hành vi lố bịch đê
tiện, cũng đã tố cáo một tên đầu trộm đuôi cướp ngồi đây, nhưng làm như ra vẻ
oai phong đánh lừa sự nhầm lẫn, của những người dân thiếu hiểu biết.
Liễu
Huệ đã nhận ra chân tướng từ lâu nhưng làm như không hay không biết, chấp tay
lễ phép ngọt ngào thưa rằng:
Thưa Huyện Quan nhà tôi vừa bị mất một số
vàng bạc, chúng là những tên trộm chuyên nghiệp có tổ chức, xin Huyện Quan ra
ơn tri nả bắt chúng trị tội, trả lại số vàng bạc cho gia đình tôi thời gia đình
tôi cảm ơn vô hạn.
Vị
Quan Huyện hau háu nhìn Liễu Huệ nói:
Cái gì giúp đở gia đình tôi, phải nói là
giúp đở gia đình em phải là thân thiện hơn không.
Liễu
Huệ chỉ biết thở dài ngao ngán, nhưng vẩn nói ngọt:
Em xin cảm ơn Huyện Quan.
Nói
xong Liễu Huệ vội vã rút lui, đi được mấy bước Liễu Huệ quay đầu nhìn lại thấy
cặp mắt giả té lửa đứng tròng, với bộ mặt chênh vênh sinh động như con khỉ ăn
phải ớt trông phát ghét làm sao. Liễu Huệ trở về nhà với lòng buồn rười rượi.
Còn lại chút tài sản Liễu Huệ đêm ra bán lần bán hồi rồi cũng hết sạch, Liễu
Huệ không biết phải làm sao kiếm ra bạc chữa bệnh cho Mẹ, khi Mẹ càng ngày càng
nặng phần thì bụng mang dạ chửa gần ngày sanh đẻ.
Nói
về Liễu Huệ vì quyết tâm chạy chữa cho Mẹ nên lần lần bán sạch những đồ quý giá
trong nhà nói chung là không còn gì nữa để mà bán, Liễu Huệ chua xót biết làm
sao đây.
Cái khổ nào hơn
cái khổ nầy
Chỉ cần chén cháo cũng khó thay
Nhìn con trong bụng rơi nước mắt
Nhìn mẹ đau nằm mắt đắng cay
Có phải kiếp xưa mình ở ác
Nhân quả luân hồi kiếp trả vay
Cuối xin Trời cao thương soi xét
Thoát nạn thời tu kiếp ăn chay.
Nhìn
con dâu gần ngày sanh nở mà cứ nhịn cháo cho bà Liễu Huệ ốm đi thấy rõ, nằm
trên gường bệnh bà tuôn rơi nước mắt than rằng.
Gia đình nầy đã mắc tội chi
Khốn khổ đau thương nạn li bì
Nếu cứu được con tôi xin thế
Núi đao biển lửa cũng xin đi.
Liễu
Huệ đang quét nhà trông có vẻ yếu ớt vì cơn đói hoành hành dữ dội, quay lại
nhìn thấy nước mắt Mẹ ràng rụa thời kinh hãi tưởng là Mẹ sắp ra đi liền chạy
tới nắm tay Mẹ khóc.
Mẹ ơi, Mẹ đừng có chết đi
Gia đình tuy khổ có hề chi
Mùa đông chấm dứt xuân sẽ tới
Cháu nội ra đời hết sầu bi.
Mẹ
ơi Mẹ đừng bỏ con mà đi, Liễu Huệ khóc nức nở bà nắm tay con dâu nói:
Mẹ chưa chết đâu khi chưa thấy cháu nội của
Mẹ.
Nghe
nhắc đến đứa cháu nội Liễu Huệ bổng thấy trong mình chuyển dạ cơn đau nổi lên
thời kinh hãi biết mình sấp sanh. Biết làm sao đây biết làm sao đây.
Trời hỡi Trời ơi cứu giúp con
Cô đơn chuyển dạ thắt ruột gan
Khốn nguy đến lúc càng thêm khốn
Sanh tử kề bên phút bàng hoàng.
Bổng
có tiếng vang lên:
Có ai ở nhà không có quà từ Kinh Thành đến.
Liễu
Huệ mừng quá vội ôm bụng chạy ra nói:
Có tôi đây, có tôi đây.
Liễu
Huệ đi như không muốn nổi, bà khách nhìn thấy Liễu Huệ liền la lớn:
Sắp sanh rồi, sắp sanh rồi.
Bà
khách la lớn:
Có ai giúp đở không? Liễu Huệ sắp sanh rồi,
Liễu Huệ sắp sanh rồi.
Người
hàng xốm nghe bà khách la lớn liền cùng nhau chạy tới, kẻ lo chuyện nầy người
lo chuyện kia, thật may thay cho Liễu Huệ, bà khách ấy chính là bà mụ giỏi nhất
Hải Châu, bạn thân nhất của Liễu Huệ từ thuở ấu thơ. Liễu Huệ như nhìn thấy cứu
tinh xuất hiện, biết là con mình sẽ ra đời bình yên. Khi ấy bà con chạy đến
cũng đông, có người nói Liễu Huệ chưa ăn gì nên yếu lắm, họ nào có biết Liễu
Huệ nhịn đói tới mấy ngày rồi, Liễu Huệ lúc nào cũng nghĩ cho mẹ, không bao giờ
nghĩ tới bản thân. Chỉ cần kéo dài thêm mấy ngày nữa Liễu Huệ có lẽ ngã quỵ
mất, vì nhịn tất cả phần cháo ít ỏi cho Mẹ.
Có
người nói:
Tôi mới nấu nồi cháo gà ở nhà để tôi về múc
mang qua.
Nhìn
những người hàng xốm tốt bụng kẻ lo điều nầy người giúp điều kia, ba chân bốn
cẳng chạy về nhà múc cháo. Bà khách nghĩ không gì qua ăn ở hiền lành nên bà con
lối xốm mới tận tâm như vậy, Liễu Huệ ăn xong bác cháo liền thấy sức lực tràn
đầy mạnh hẳn lên. Bà khách như chợt hiểu, vì nhìn thấy trong nhà chẳng còn gì,
có lẽ Liễu Huệ nhịn tất cả phần ăn cho mẹ.
Bà
cầm tay Huệ nói:
Mầy cừ lắm không khác gì hồi còn nhỏ lúc nào
cũng hy sinh cho người khác không nghĩ đến thân mình, về điểm nầy tao học hỏi
mầy nhiều lắm.
Liễu
Huệ tuy cơn đau mỗi lúc một dữ dội nhưng sắc mặt lúc nào cũng tươi như hoa nỗi
lo lắng sanh con biến mất như chẳng có chuyện gì xãy ra.
Nói
về bà Mẹ Chí Nhân đang nằm trên giường bệnh nghe tiếng trẻ con bậc khóc, thời
mừng rở nói:
Sanh rồi, Liễu Huệ sanh rồi, không hiểu là
trai hay gái.
Bổng
Bà nghe có người nói:
Liễu Huệ sanh thằng con trai khôi ngô tuấn
tú giống hệt như cha nó, thằng bé kháu khỉnh tội làm sao.
Bà
chấp tay khấn vái:
Cảm ơn Cha Trời Lạc Long Quân, Mẹ Âu Cơ đã
ban cho bà một thằng cháu nội.
Không
ngờ bà quá xúc động làm tăng huyết áp quá cao dẫn đến nhồi mạch máu cơ tim đột
ngột qua đời. Sau ba ngày Liễu Huệ mới biết Mẹ chồng đã chết. Liễu Huệ là người
can đảm luôn luôn đối mặt với sự thật, cũng đoán được phần nào vì sao Mẹ chồng
đột ngột qua đời.
Liễu
Huệ rơi nước mắt thở dài nói với bà khách Hạ Thu:
Mẹ chồng tôi trước đây cũng vì quá xúc động
trước cái chết của Chí Nhân dẫn tới đột quỵ toàn thân tê liệt nằm một chỗ. Nay
Mẹ thấy Tôi sanh được cháu trai nội lại một lần nữa quá xúc động nên dẫn tới
lìa đời ra đi.
Liễu
Huệ vừa nói vừa cố dằn lương tâm lắng bớt đi cơn xúc động. Tiếng đồn Liễu Huệ
mới sanh, Bà Cụ lại qua đời làng trên xốm dưới thương xót ngậm ngùi già trẻ gái
trai lũ lượt kéo đến lo đám tang cho Bà Cụ, tuy không linh đình nhưng thật ấm
cúng.
Thương người, người lại thương ta
Giúp người, người lại giúp ta Đạo Trời
Ở đời cuộc sống ở đời
Cứu người người cứu có thời sai chi.
Đây
nói về bà khách bạn thân của Liễu Huệ ở lại giúp Liễu huệ hơn cả tuần, Liễu Huệ
kể lại tất cả nổi khổ từ khi Chí Nhân chết, ăn trộm vào nhà cho đến ông Quan
Huyện mới dê xồm cho người khách nghe.
Nghe
xong bà khách nói với Liễu Huệ:
Tôi quyết báo cáo lên Bộ, nhờ Cha chồng tôi
tâu lên Quốc Vương tốm cổ tay háo sắc cường hào ác bá nầy chuyên lạm dụng quyền
chức làm hại Dân hại Nước. À xưa rày vì lo bận chuyện tôi quên mất chuyện đến
đây Bộ có gỡi thông điệp cho Chồng Tôi, Chồng Tôi sai Tôi đêm cái nầy đến trao
cho gia đình Liễu Huệ.
Liễu
Huệ nhận thông điệp báo tin rồi nói:
Cảm ơn Hạ Thu.
Thì
ra người khách giúp đở Liệu Huệ vượt qua tai kiếp chính là Hạ Thu người bạn
thân thời thơ ấu của Liễu Huệ. Liễu Huệ nhận thông điệp báo tin mở thông điệp
ra nói gì trong đó thời thấy Bộ thông báo là hơn tháng nữa có quan triều đình
từ Kinh Đô Văn Lang đến, phong tặng vàng bạc cũng như phong sắc chỉ của triều
đình cho Dòng Họ Chí. Nhận được thông tin nầy Liễu Huệ vô cùng mừng rở vì có
vàng bạc xoay xở để nuôi con. Cuộc hội ngộ nào cũng phải đến lúc chia tay, Hạ
Thu từ biệt người bạn thân trải qua không biết bao nhiêu là hoạn nạn, trở về
Châu Phủ. Lúc Chí Nhân lâm bệnh vợ chồng Hạ Thu cũng đã có đến mấy lần.
Nói
về Liễu Huệ một mình nuôi con trong căn nhà quạnh quẽ, hơn ba tháng không thấy
Quan Triều Đình đến cái nghèo cứ mãi đeo bám không thôi lại còn phải chịu tang
Mẹ chồng tiếng hát ru con nghe thê thảm làm sao.
Ngẹn ngào tiếng hát ru con
Hàng cau ủ rũ chịu tang giữa trời
Khổ thân giá phụ đã rồi
Mẹ con côi cút biết thời nương ai.
Bổng
có tiếng vó ngựa vào sân, người đó lên tiếng nói:
Hãy nương vào Quan Ta chớ nương vào ai nữa.
Nàng sanh con đã hơn ba tháng rồi còn gì nay Quan mới đến thăm.
Liễu
Huệ vô cùng kinh hãi lão dê xồm đã đến biết làm sao đây.
Lão dê xồm háo sắc đến rồi
Bão tố dập vùi kéo đến nơi
Một mình trống vắng người đơn chiếc
Nanh vuốt quỉ ma nuốt nuốt xơi.
Liễu
Huệ như cầu cứu nhưng nào có ai, nhưng ai làm gì được Giả, vì Giả là Quan Tri
Huyện kia mà. Liễu Huệ nghĩ nếu Giả dở trò thời ta liều mạng với Giả, Liễu Huệ
lấy lại bình tỉnh như không có chuyện gì. Giả xuống ngựa đi xồng xộc vào nhà.
Hai con mắt láo lư tìm kiếm báu vật.
Giả
chợt bật lên:
Kia rồi, báu vật kia rồi.
Nhìn
vóc người thon gọn nở nang của Liễu Huệ, làng da trắng mịn như trứng gà bóc. Giả
như bốc lửa trước mắt Giả là tòa lâu đài nguy nga tráng lệ. Giả cần phải làm
chủ nó để mà say sưa. Giả vội bước tới định nắm lấy tay Liễu Huệ, nhưng Giả đã
kịp dừng lại vì Giả biết loài hoa Hồng đệ nhất nầy lắm gai không khéo bị đâm mà
bật gọng. Giả chầm chừ rồi ngồi xuống, Liễu Huệ vừa thấy Giả thời phát ói, với
thân hình xấu xí hết chỗ chê, mập như con heo ú vừa thô kệch, vừa thô lỗ lúc
nào cũng khoe hàm răng bẩn thiểu lòi xỉ chẳng ngay ngắn gì, hai con mắt ti hí
như mắt lương, cứ hau háu nhìn người ta chầm chầm không chớp mắt, với cái mũi
tẹt trống hoác hích hích lên đánh hơi tìm của lạ, làm tăng thêm vẻ mặt ngu si
đần độn mặt rỗ tổ ong của Giả.
Liễu
Huệ giả vờ hỏi:
Quan Huyện đến đây để làm gì?
Lão
cười khùng khục chẳng khác gì loài sói điên, miệng Lão phun ra toàn là những
thứ nhơ bẩn:
Quan đến thăm bộ gió khả ái của Nàng, Quan
nhớ Nàng đến phát điên, Nàng đẹp như thế nầy không có người nâng niu thời phí
quá, chi bằng đến với Quan thời muốn gì mà chẳng có. Vì Quan là Quan Tri Huyện
vàng bạc thiếu chi, có ai mà không sợ Quan nào. Quan muốn là Trời muốn không ai
ngăn cản được Quan đâu.
Giả
vừa nói vừa tỏ vẻ thèm thuồng bởi bộ ngực no đầy căng sửa của Liễu Huệ, lại
thêm da mịn như trứng gà bóc, trắng như tuyết. Giả phát điên lên như con Sói
đói lâu ngày lao tới chụp lấy để, nhưng Giả liền bị một cái tác vào mặt té lửa.
Giả
la lớn:
Người đẹp sao đánh Quan mạnh thế.
Giả
nổi khùng định chửi mắng Liễu Huệ, nhưng Giả là con Cáo Già sành điệu Giả liền
vuốt ve xuống giọng tán tỉnh:
Đừng làm như thế, Quan sẽ cho người đẹp biết
mùi sung sướng là gì.
Lần
nầy Giả đã đề phòng, với một cú vồ đầy nghệ thuật. Giả lao nhanh tới với ngón
nghề lấy mạnh đè yếu, thế là Giả chụp
được Liễu Huệ. Liễu Huệ vùng vẫy la hét kêu cứu.
Giả
nói:
Ngoài kia có mấy tên lính gác của Ta, ai dám
đến mà kêu, thôi ngoan ngoản đi cục cưng của Ta.
Thằng
bé Chí Trung bổng khóc to lên, Giả bực cả mình quát:
Có im không để cho mẹ ngươi rửa tội với
Thượng Đế.
Bổng
có tiếng quát lớn:
Hãy bắt hết lại cho ta, túm cổ cái Thằng hổn
láo với Thượng Đế kia.
Thế
là binh lính vào nhà bắt Giả Quan Huyện lôi đi xềnh xệch như lôi một Chó. Giả
quát to:
Thằng nào dám bắt Ta, Ta sẽ cho Thằng đó
chết.
Chừng
Giả nhìn thấy Quan Tri Phủ thời Giả điếng cả hồn, Quan Tri Phủ chấp tay thưa
với Vị Quan kế bên:
Thưa Quan Thượng Thư, việc nầy xử lý ra sao?
Quan
Thượng Thư nói:
Giải Thằng khốn nầy về Kinh xét xử.
Đến
lúc nầy Liễu Huệ mới lấy lại bình tỉnh, tới quỳ lạy Quan Thượng Thư. Quan
Thượng Thư nói:
Khổ cho con quá. Con không biết Ta đâu, Ta
với Cha Chí Nhân vốn xưa kia là quan triều đình, Ta quan văn còn Cha Chí Nhân
quan võ hai người rất thân. Cha Chí Nhân vốn là Hầu Tướng võ công tuyệt thế, vì
không muốn làm quan nên về ẩn dật làm dân khi nào đất nước cần Ông sẽ ra mặt
không ngờ Ông lại chết sớm quá. Khi nghe Chí Nhân chết lúc đó Ta đang công tác
ở tận Kinh Thành Kinh Đô Văn Lang, nên không về được, với công lao diệt được
con Quỉ Râu Xanh, Hùng Vương đã ban cho vải trăm cây, vàng trăm lượng, bạc trăm
lượng, đúng lý Ta phải đến thăm Con sớm hơn hai tháng. Nhưng được tin báo cáo thằng
Quan gian ác nầy hảm hại Con, Ta liền cho quan Bộ kết hợp với Quan Tri Phủ điều
tra làm rõ tội ác làm hại dân hại nước của tên lạm dụng quyền chức nầy. Việc
hắn cho người ăn trộm nhà Con là một tội ác không thể thứ tha, huống chi làm
hại Dân hại Nước. Nếu nặng thời tru di cả nhà, nếu nhẹ thời cũng bị chặt đầu
làm gương cho kẻ khác. Bọn chúng đã khai hết rồi truy tìm lại được số vàng bạc
nhà Con đã mất.
Nói
xong Quan Thượng Thư cho người mang vải, mang vàng, mang bạc triều đình ban
cho, cũng như vàng, bạc đã lấy lại được từ tay bọn trộm cướp, giao tất cả lại
cho Liễu Huệ.
Đây
nói về Quan Thượng Thư đã tốm cổ được tên Quan Huyện gian ác, giải đi kiếp nạn
cho gia đình Liễu huệ. Vì còn nhiều việc phải làm Quan Thượng Thư thắp nén
hương cho Cha Mẹ Chí Nhân cũng như Chí Nhân, bố trí một số quan binh ở lại bảo
vệ mẹ con Liễu Huệ, cho đến khi nào có Quan Huyện mới nhận chức, thời quân binh
mới trở về bộ.
Nói
về Liễu Huệ thoát tai kiếp, thoát nghèo khổ nhờ số vàng số bạc Vua ban thưởng,
cũng như tìm lại số vàng số bạc do mấy tên trộm lấy đi. Liễu Huệ nhớ lại lời
hứa của mình đối với Trời Đất hể thoát được kiếp nạn thời Liễu Huệ tu hành ăn
chay. Liễu Huệ liền đêm một nửa số vàng số bạc triều đình thưởng cho phân phát
cho những người nghèo khổ. Với Công Đức nầy Liễu Huệ danh thơm khắp chốn khắp
nơi. Với số bạc vàng còn lại hai mẹ con Liễu Huệ sống dư thừa suốt đời, nên
không lo đó nghèo nữa.
Vết thương lâu cũng lành đi
Chí Trung nay đã vậy thì lên năm
Không giàu cũng khá dư ăn
Nhìn con khôn lớn cũng quên nỗi buồn
Bàn thờ luôn mãi khói hương
Linh thiên Ông hỡi chỉ đường cho Con
Đời Ông Trung Hiếu uy phong
Mẹ con tôi cũng thơm lây Đức Chồng
Đường số phận đường gập ghềnh
Chỉ mong con trẻ tràn đầy ấm êm.
Tấm thân Góa Phụ truân chuyên
Tiết Trung giữ trọn Đức Hiền trao con
Cầu mong Trời Đất ban ân
Tre già măng mọc thềm phần tốt tươi.
Thế
là năm tháng cứ trôi qua, xuân đi rồi xuân đi lại đến. Chí Trung càng ngày càng
lớn, càng khôi ngô tuấn tú, thông minh tài trí hơn cả Cha ngày xưa. Nhà khá giả
nên Chí Trung học hành cả văn lẫn võ đến nơi đến chốn, hết trường làng trường
xã, rồi đến trường châu trường bộ. Nhờ tư chất thông minh Chí Trung học một
biết mười, danh tiếng lừng lẫy, khắp Bộ, khắp Châu, khắp Huyện. Đã từ lâu lắm
hôm nay mới thấy nhà Chí Trung rộn rịp đông đúc, có lẽ Chí Trung đã mãn niên
khóa học cấp Bộ đổ đạt rất cao chỉ còn chờ ngày vào Kinh Đô Văn Lang ứng thí
toàn nước.
À
ra là thế tôi hiểu rồi, hôm nay là ngày kị cơm cha Thằng Trung mà, Bà Liễu Huệ
kết hợp cả hai vừa kị cơm cho chồng vừa làm tiệc mừng Thằng Trung đỗ đạt cao ở
cấp Bộ. Bà con lối xốm láng giềng đều được mời, cảnh quan nhà Bà Liễu Huệ xôn
xao nhộn nhịp vui vẻ hầu như lấy lại được khí thế phong độ ngày nào khi cha Chí
Trung làm quan Bố Chánh Trị Huyện. Trong những người được mời người ta nhìn thấy
một người trung niên phụ nữ sang trọng khá xinh đẹp đó là Hạ Thu.
Hạ
Thu cùng Liễu Huệ nói nói cười cười. Hạ Thu hỏi:
Thằng Chí Trung năm nay bao nhiêu tuổi rồi
Chị?
Liễu
Huệ nói:
Nhắc đến thằng Chí Trung thời tôi không biết
lấy gì để đền công ơn với Chị, nó năm nay 19 tuổi nhưng còn trẻ con lắm.
Hạ
Thu nói:
Mới đó mà đã trải qua 19 năm, mình không già
sao được.
Liễu
Huệ nói:
Hạ Thu trông còn trẻ lắm vẩn xinh đẹp như
ngày nào.
Hạ
Thu cảm thấy rất vui khi nghe câu nói khen mình còn trẻ, sẳn còn đang vui vẻ Hạ
Thu hỏi:
Chưa có nơi nào được mắt sao lâu có dâu thế?
Liễu
Huệ không có gì phải dấu diếm nói:
Không biết bao nhiêu là con nhà danh giá,
quyền thế, giàu có, nhưng Chí Trung chưa muốn có vợ, tôi thấy tuổi nó càng lớn
tôi lo quá, con cái người ta 16 tuổi đã lấy vợ rồi, có người còn có con nữa,
còn nó sắp sang tuổi hai mươi. Thế mà nó cứ phớt lờ không để ý gì đến chuyện vợ
con. Hạ Thu biết rồi hai chúng Ta là người theo quan điểm đổi mới không theo
phong tục cổ hủ lạc hậu nên không ràng buộc con cái.
Hạ
Thu nói:
Chúng Ta theo quan điểm Quốc Tổ Vua Hùng
luôn luôn đổi mới tư duy tiến hóa đấy chứ, nên Cha Mẹ chúng ta mới không gò ép,
người Mẹ như hai chúng Ta lúc nào cũng tôn trọng sự lựa chọn quyết định của
Con. Thôi thì để cho định mệnh Ông Trời quyết định vậy.
Hạ
Thu ở lại nhà Liễu Huệ đến mấy ngày, hai người kể hết câu chuyện nầy đến câu
chuyện khác, vậy mới biết mấy bà gặp nhau là xổ ra, như cơn bão lũ thế mà vẩn
không hết câu chuyện. Hạ Thu chia tay Liễu Huệ trở về Châu Phủ để lại sự trống
vắng trong lòng Liễu Huệ. Đêm buôn xuống, Liễu Huệ ngồi một mình ôn lại những
kỷ niệm bổng Liễu Huệ nghe luồng gió lạnh tràn qua cửa sổ như báo hiệu sắp có
một cơn mưa lớn.
Liễu
Huệ nghĩ: Cõi trần gian tan hộp, hộp tan, cuộc trần là thế, mới đây cách mấy
ngày bà con đông đảo thật là vui vẻ, nhưng giờ đây ngôi nhà hiu quạnh chỉ hai
mẹ con nhất là về đêm, đời là như thế vui buồn, tan hợp vô thường, phước họa
khó mà lường trước.
Bà
Liễu Huệ nghĩ vẩn vơ rồi ngủ đi lúc nào không biết, Bà dậy trưa hơn mội khi vì
thấy trong người uể oải, Bà quá hiểu rõ sự mõi mệt của mình khi trời chuyển.
Mặt Trời ló dạng nhưng yếu ớt hơn mội ngày chỉ hơn nửa buổi thời mây đen kéo
đến che kín cả bầu trời sấm chớp nổi lên gió to ập đến sau đó là mưa lớn chưa
từng thấy bao giờ không bao lâu thời nước ngập nhanh trắng xóa.
Nói
về Chí Trung không muốn vào Kinh Đô Văn Lang ứng thí, mà theo chí hướng của Cha
chỉ muốn làm quan nhỏ Tri Huyện, Chí Trung là người sùng Đạo, nhất là sùng kính
nền Quốc Đạo Tiên Rồng, Chí Trung rất giống Cha theo chí hướng Quốc Tổ Vua
Hùng, thờ Cha Trời Mẹ Trời Lạc Long Quân Và Âu Cơ. Hai ngày nay Chí Trung chỉ
biết ngủ, vì trời mưa bão lớn quá, nhất là những trận mưa lớn trái mùa chưa
từng thấy bao giờ. Chí Trung chỉ biết ngày ngủ, đêm ngủ.
Chí
Trung đang trong lúc ngũ say thời như có ai đó kêu dậy:
Hãy thức dậy đi Con, Ta là Mẹ Âu Cơ.
Chí
Trung thấy một đạo hào quang từ trên không bay xuống, hiện ra một người phụ nữ
vô cùng xinh đẹp trên tay cầm một cái hộp, lên tiếng nói:
Trung Con đây là là chiếc hộp đựng Tinh Hoa
Tiên Thiên Linh Đan. Có công năng cải tử hoàn sanh, Con hãy dùng nó cứu người
con gái bị cuốn trôi, con nhớ nhé.
Nói
xong người phụ nữ vô cùng xinh đẹp biến mất.
Tiếng gà giục giã gọi nhau
Bình minh trổi dậy bão dông vẩn còn
Đất trời mờ mịt bão bùng
Lòng nghe ai gọi lạnh lùng nổi trôi.
Chí
trung giật mình thức giất, nhớ lại giất chiêm bao kỳ lạ. Lạ hơn nữa. Chí trung
thấy một chiếc hộp trên đầu giường thời biết không phải là chiêm bao mà là hiện
thực, Chí Trung hồi hộp chuyện gì xãy ra đây, họa hay là phúc.
Bà
Liễu Huệ thấy Chí Trung hôm nay vô cùng khác lạ bước ra hè nhìn trời mưa như
trút, lẳm bẩm mãi:
Trời mưa hai ngày hai đêm rồi còn gì, nay là
ngày thứ ba. Ta biết cứu người nơi đâu? Ta biết cứu người ở đâu?
Chí
Trung thẩn thờ tự hỏi. Bà Liễu Huệ hỏi:
Hôm nay con làm sao thế Chí Trung.
Chí
Trung liền kể câu chuyện đêm hôm cho Mẹ nghe, Chí Trung lấy chiếc hộp cho Mẹ
xem, Bà cầm chiếc họp xem xong thời trao lại cho Chí Trung. Bà nói:
Người con sắp cứu không phải là người con
gái tầm thường đâu.
Nhà
Chí Trung gần con Sông Âu mưa trắng xóa nước dân ngập khắp nơi không ai dám ra
khỏi nhà nói gì đến cứu người. Nói về Chí Trung như có ai giục giã trong lòng
không thể ngồi ở nhà được nữa một mình lao vào trong mưa bơi qua cánh đồng mênh
mông biển nước đến một gò cao nhìn ra dòng sông Âu nước sông chảy xiết cuồn
cuộn.
Mênh mông biển nước bờ là đâu
Gió bão mưa tuôn trắng một màu
Nào thấy bóng ai trôi dạt cả
Bồng bềnh vùi dập bèo đớn đau
Lặng lẽ ngồi chờ lòng trăm ngả
Ước như chuột lột lạnh thấm sâu
Ngày đã ốm buồn đêm sắp đến
Bóng người trôi dạt ở nơi đâu.
Nói
về Chí Trung ngồi trong mưa bão ước như chuột lột. Chờ đợi hết buổi sáng, qua
buổi trưa, sang qua buổi chiều trời sắp tối, thế mà nào thấy xác ai trôi nổi
trên sông, cái đói làm Chí Trung như cảm thấy người yếu đi, lại thêm cái lạnh
đã thấm sâu vào người.
Nước tràn nước ngập mênh mông
Rào rào mưa bão cuồng phong ào ào
Mịt mù trắng xóa khắp trời
Chỉ nghe cuồn cuộn nước đòi hồn ai.
Chí
Trung thẩn thờ nhìn trời sắp tối nước mỗi lúc một dâng cao, hồn ma xuất hiện
than khóc trong mưa bão Chí Trung rợn cả người không lẽ bỏ cuộc. Chí Trung cảm
thấy sợ hãi, trước sức mạnh của thiên nhiên, nước chảy xiết cuồn cuộn. Mưa cứ
xối xuống như trút, gió vẩn cứ gào cứ thét, nước mỗi lúc một trắng xóa mênh
mông, bèo bồng bềnh vùi dập tả tơi, tầm nhìn mờ lần, đêm lần lần sa xuống. Chí
Trung không còn hy vọng nào nữa, bổng một chấm Hồng xuất hiện, trôi nhanh trên
mặt nước.
Chí
Trung vụt kêu lên:
Kia rồi, kia rồi, Nàng kia rồi.
Đây
nói về sông Âu nước còn rất lớn chảy xiết, nên thưa thớt thuyền đò qua lại,
Thanh Vân cùng những người theo hầu thê thuyền lớn qua sông Âu, thuyền ra đến
giữa dòng thời mây đen ngùn ngụt hiện ra phủ kín bầu trời, gió to ập tới chủ
thuyền cùng một số thủy thủ hốt hoảng la lớn nguy rồi nguy rồi thuyền chao đảo
dữ dội không còn chèo lái gì được nữa sấm sét nổi lên rền trời rền đất. Tiếng
mưa rào rào từ xa ập tới, từ trên không trút xuống xối xả lớn chưa từng thấy
bao giờ, thuyền phần bị mưa xối xuống, phần bị nước, gió, cuốn trôi, chao đảo
muốn lật nhào. Ai nấy trên thuyền kinh hoàng khiếp vía.
Kiều
My khiếp quá la lớn:
Cứu tôi với, cứu tôi với.
Thanh
Vân cũng kinh hoàng không kém nhưng sau đó lấy lại bình tỉnh nói với Kiều My:
Niệm Mẹ Âu Cơ mau lên, phó mặc cho định
mệnh.
Thế
là Thanh Vân cùng Kiều My niệm Mẹ Âu Cơ không còn biết sợ hãi gì nữa.
Âm ầm nước cuộn thuyền nghiêng
Ào ào mưa bão kinh thiên ào ào
Thuyền trôi thuyền lật thuyền nhào
Mênh mông sóng nước ôi nào mênh mông
Thanh Vân niệm Mẹ Âu Cơ
Mặt cho số phận chuyển xây cuộc đời
Thuyền nghiêng nước cuốn lật nhào
Lỉm chìm xuống tận âm tào còn chi
Thanh Vân nước cuốn trôi đi
Hồn lìa khỏi xác bay lên Thiên Đàng
Cõi Trần biển khổ Cõi Trần
Mấy ai thoát khỏi gieo vần Tử Sanh.
Trong
cơn mưa bão khủng khiếp thuyền trôi đến khúc sông rộng lớn thời chìm lỉm trong
biển nước mênh mông. Nói về Thanh Vân chìm lỉm theo chiếc thuyền thời không còn
biết gì nữa. Linh hồn thoát ra khỏi thể xác bay lên Thiên Đàng thấy mình bay
qua vô số tần mây bổng xuất hiện trước mắt có người bay đến, thì ra là các Nàng
Tiên.
Các
Nàng Tiên chấp tay thưa:
Thưa Cung Chủ mời Cung Chủ theo Chúng Em.
Thanh
Vân không hỏi lý do vì sao bay theo các Tiên Nữ không bao lâu thời tới một cảnh
quan chưa từng thấy bao giờ. Lầu đài cung điện trùng trùng điệp điệp đất nơi
đây toàn bằng lưu ly sáng chóa trong suốt. Cây báu khắp nơi, cây bằng vàng, lá
cành bằng ngọc. hoa kim cương, quả trân châu, đẹp lạ chưa từng thấy bao giờ.
Đường sá rộng đẹp lát toàn bảy báu, vàng, bạc, trân châu, kim cương, pha lê,
lưu ly, xà cừ, cứ mỗi đoạn đường đều có ao sen báu, hương sen thơm ngát tâm hồn
thanh thoát một cách kỳ lạ.
Thanh
Vân nói:
À ra đây là Thiên Đàng cực lạc sao ta thấy
quen quá.
Các
Tiên Nữ nói:
Cung Chủ hiện giờ chỉ là linh hồn bị bao phủ
bởi u minh trần thế, lại không có nhị xác kim thân còn vướng trần tục thế mà
còn nhớ nơi đây quả là hi hữu.
Thanh
Vân được các Tiên Nữ dẫn đến một tòa lâu đài cổ kính lộng lẫy nguy nga tráng lệ
hào quang muôn màu vạn sắc tỏa lên trùng trùng đẹp vô cùng. Đàn Chim Phụng
Hoàng đang ca hát bay lượng trên không trung, liền bay đến chào hỏi Thanh Vân:
Chúng em kính chào Cung Chủ.
Thanh
Vân nhìn đàn Chim Phụng cảm thấy mến yêu vô cùng. Thanh Vân chỉ lo chăm chú
nhìn đàn Chim Phụng chào hỏi ca múa, khi nhìn lại thời các Tiên Nữ biến mất tự
lúc nào không hay. Bổng linh hồn Thanh Vân nghe tiếng đàn ca sáo thổi từ xa
vọng lại làm cho tâm hồn say sưa không còn muốn đi đâu nữa. Thanh Vân đang
thưởng thức cảnh giới Bồng Lai Tiên Cảnh, cũng như tiếng đàn ca sáo thổi.
Thời
thấy một Tiên Nữ vô cùng xinh đẹp từ tòa lâu đài cổ kính bảy báu nguy nga tráng
lệ bay đến:
Em kính chào Sư Tỉ.
Thanh
Vân nói:
Tiên Nữ là ai? Sao Ta thấy quen quá.
Tiên
Nữ nói:
Căng tu của Sư Tỉ quả hơn người, hiện giờ Sư
Tỉ chỉ là linh hồn không có kim thân khí trần còn bao phủ thế mà vẫn còn nhớ
nơi đây. Sư Tỉ hãy theo em trở lại trần gian kẻo không còn kịp vì ở đây một
ngày bằng trần gian một năm.
Vị
Tiên Nữ xinh đẹp liền phất tay một cái, đưa linh hồn Thanh Vân trở lại trần
gian. Đây nói về Chí Trung ở trên một gò cao hai con mắt chăm chăm nhìn dòng
sông Âu nước cuồn cuộn mênh mông tràn ngập khắp nơi, trâu, bò, heo, gà, vịt,
chết trôi lớp lớp, trời sắp tối gió mưa vẩn thi nhau gào thét, nước mỗi lúc một
lớn Chí Trung cảm thấy lạnh mình, bởi hồn ma ám ảnh khắp nơi ẩn hiện trên dòng
sông chảy xiết cuồn cuộn.
Khắp nơi trắng đục một màu
Mưa gào gió thét thấy gì được đâu
Nhìn trông bèo dạt trôi mau
Chỉ nghe cơn lạnh thấm sâu vào người
Trời buồn đêm sắp xuống rồi
Biết làm sao hỡi Ông Trời chỉ cho.
Kìa
một chấm Hồng xuất hiện Chí Trung vô cùng hồi hộp có phải là người ấy chăng,
Chí Trung bổng nhận ra đó là xác một cô gái trôi theo dòng nước. Chí Trung
không còn suy nghĩ gì nữa vội phóng mình lao tới bơi ra vớt xác cô gái rồi quay
mình trở lại băng qua cánh đồng mênh mông biển nước Chí Trung lặng hụp vật lộn
trong cơn mưa bão tầm tả. Quyết đưa cho được xác cô gái về nhà.
Nói
về bà Liễu Huệ mẹ Chí Trung, thấy Chí Trung đi lâu quá từ sáng tới chiều trời
cũng đã sắp tối rồi mà chưa thấy về Bà lo sợ vô cùng, mưa cứ gào gió cứ thét,
nước càng lúc càng lớn, Bà sợ điến cả hồn Bà khấn vái Cha Lạc Long Quân, Mẹ Âu
Cơ không dứt.
Chấp tay cầu nguyện Thánh Thần
Âu Cơ Đức Mẹ, Cha TRời Lạc Long
Cứu con thoát khỏi tai ương
Cứu con thoát khỏi qua cơn hiểm nghèo.
Trong
mưa bão Bà Liễu Huệ chợt nghe tiếng gọi:
Mẹ ơi Mẹ, Con đã với được người rồi, con đã
vớt được người rồi.
Tiếng
chân vội vã mỗi lúc một gần Bà vui lên vì Chí Trung đã về. Hai tay Chí Trung
bồng một xác người, xác một người con gái, Chí Trung để xác người con gái nằm
xuống gường hai mẹ con không khỏi giật mình, không phải giật mình vì sợ hãi, mà
vì xác người con gái quá đẹp cao sang quí phái vô cùng, tuy là một xác chết nhưng
cũng làm mê đắm lòng người.
Bà
Liễu Huệ lẩm bẩm:
Cô nàng là người Tiên bị đọa. Không biết quê
Nàng ở đâu? Thuộc dòng dõi Vương Gia nào?
Bà
Liễu Huệ nhìn xác cô gái mà thấy thương vô cùng than rằng.
Thân ta đã khổ trăm bề
Nào hay có kẻ não nề hơn Ta
Người chi đẹp tựa Hằng Nga
Vì sao nông nỗi mà ra cảnh nầy.
Qua
bao phút ngậm ngùi rơi lệ, Bà Huệ thúc dục Chí Trung:
Con mau lấy hộp thuốc ra cho cô gái uống.
Chí
Trung ba chân bốn cẳng lao nhanh vào phòng đêm hộp thuốc ra lay hoay một hồi
mới mở được. Nắp hộp vừa mở ra hương thơm ngào ngạc hào quang sáng rực, trong
hộp là một viên linh đơn to như ngón tay cái, Chí Trung không biết làm làm sao
cho Cô uống được, vì Cô nàng đã chết rồi.
Bà
Huệ nói:
Con bỏ viên Linh Đơn vào miệng Cô.
Ta
Chí Trung làm theo nhưng viên Linh Đơn không làm sao trôi xuống bụng được, Bà
thấy thế liền nói:
Con dùng thần lực từ miệng Con thổi Linh Đơn
trôi xuống bụng Cô Ta.
Chí
Trung nghe lời Mẹ làm theo quả nhiên Linh Đơn trôi xuống nhanh chóng tan biến
đi vào cơ thể của xác chết. Thời điều kỳ diệu đã xảy ra. Mặt cô gái tái xanh
tái ngắt liền trở nên hồng hào nhanh chóng, Cô cựa mình tỉnh dậy hớt hãi nhìn
quanh nhìn quất, thấy mình đang ở một nơi xa lạ không biết nơi đây là đâu.
Thanh Vân chợt hiểu mình vẩn còn sống người ta đã cứu vớt mình, Thanh Vân muốn
nói lời cảm ơn nhưng cô ú ớ mãi nói không được nước mắt cô cứ thế tuôn ra.
Bà
Liễu Huệ nghĩ: Cô gái nầy bị câm thì phải, không biết Cô bị câm từ lúc nào? Người
đẹp thế kia sao lại bị câm tiếc quá. Bà không khỏi xúc động.
Hồng trần trong cõi người ta
Mấy ai trọn vẹn đều do số phần
Biển trần bể khổ Hồng trần
Phong ba vùi dập má Hồng truân chuyên.
Thanh
Vân không ngờ mình bị câm như thế. Một nỗi buồn vô hạn Cô thở dài ngán ngẩm cho
số phận cuộc đời, Thanh Vân nhớ lại tất cả những gì đã xảy ra với Cô, nhưng
Thanh Vân không nói được. Cô nhìn Bà Liễu Huệ nước mắt cứ chảy, Cô cứ ú ớ mãi
như muốn nói thật nhiều nhưng nào ai có biết Thanh Vân muốn nói gì. Chí Trung
nhìn cô, như nhìn vật báu nhất trên đời nhìn mãi nhìn mãi như sợ cô sẽ biến
mất. Chí Trung thấy lòng mình ấn áp, nẩy mầm tình yêu không biết từ lúc nào.
Chí Trung biết mình bị cô gái nầy lấy mất trái tim rồi.
Anh đã mê rồi Tiên Nữ ơi
Nàng hốt hồn anh mất mất rồi
Trăm mối tơ duyên đà trói buộc
Trúc, mai, tao ngộ yến một đôi
Tạo hóa vần xoay duyên tiền định
Xuân đến hoa về khắng khít trao
Thương em từ thuở Hồng Hoang ấy
Nhớ mãi bóng hình mãi khác khao.
Nói
về Chí Trung cứ nhìn mãi Cô Gái như sợ Cô biến mất mỗi lần nhìn cô Ta trong
lòng Chí Trung bổng thấy ấm áp một cách lạ thường, và không hiểu nẩy mầm tình
yêu từ lúc nào.
Nhìn em quên cả đất trời
Nghe như sóng dậy trong lòng xôn xao
Thương nàng từ thuở xa xôi
Tìm em góc biển chân trời chân mây
Trời xuôi em đến nơi đây
Cho anh nhớ mãi đêm ngày khó quên.
Thanh
Vân không phải như những người con gái tầm thường, Cô hiểu rõ hoàn cảnh của Cô,
Cô không phải Thanh Vân tiểu thơ đài các như ngày nào. Mà là một cô gái câm,
vừa mới được người ta cứu sống. Thanh Vân vội ngồi dậy tới trước mặt Bà Liễu
Huệ lạy tạ ơn cứu mạng. Bà Liễu Huệ như nhận ra trước mặt mình là một Cô Gái
không những vô cùng xinh đẹp mà còn có nghị lực phi thường qua đôi mắt như hồ
thu trong sáng của Cô.
Bà
đở Thanh Vân dậy hỏi:
Nhà con ở đâu?
Thanh
Vân lắc đầu như không nhớ mình từ đâu tới. Như thông cảm nỗi bất hạnh của người
con gái, Bà vội vỗ về an ủi:
Con cứ ở lại đây với Mẹ chừng nào con nhớ ra
nhà mình ở đâu thời thằng Chí Trung sẽ đưa con về.
Thanh
Vân nghe bà Liễu Huệ gọi mình bằng con, tiếng gọi con thân thương làm sao Thanh
Vân vô cùng xúc động không cầm được giọt nước mắt. Chí Trung nhìn Thanh Vân
khóc như lạc vào cảnh giới đâu đâu.
Vườn xuân lác đác giọt châu sa
Bốn biển hồ thu ngọc lệ nhòa
Tiếng lòng xao xuyến theo nhịp đập
Đầy trời thân mến những thiết tha.
Nói
về Thanh Vân không nói được nhưng tinh thông hội họa ý văn, ở vào thời đó chữ
viết chỉ là những biểu tượng ra ni hình tượng hội họa, chỉ có bậc Vương Quan
nhà giàu mới học được, nhưng học giỏi thời đếm trên đầu ngón tay. Ở lại nhà Chí
Trung Thanh Vân hết lòng phục vụ siêng năng công việc gia đình thức khuya dậy
sớm hầu trả chút công ơn cứu mạng. Bà Liễu Huệ càng ngày càng yêu quý Thanh Vân
hơn tất cả, không chỉ yêu mến Cô qua vẻ đẹp mảnh mai hiền dịu, mà còn yêu mến Đức
tính, Công, Dung, Ngôn, Hạnh tuyệt vời của Cô. Mỗi việc làm, mỗi cử chỉ, mỗi
lời ăn tiếng nói không chê vào đâu được.
Bà
chưa biết tên của Cô là gì, Bà chỉ gọi Cô bằng con có một hôm bà hỏi Thanh Vân:
Con còn nhớ tên con không?
Thanh
Vân vội lấy những tấm da mà Chí Trung thường dùng để vẽ để học, Thanh Vân dùng
bút lông vẽ nhanh một vần mây bay trên bầu trời xanh lơ tiếp theo đó là những
biểu dấu hiệu biểu tượng hình tượng ra ni. Bà Liễu Huệ vô cùng kinh ngạc với
tài hoa bút tích kỳ diệu những hình vẽ vô cùng sống động.
Bà
nói:
Con là Thanh Vân.
Thanh
Vân gật đầu. Bà Liễu Huệ nghĩ với cái tài văn chương hội họa bút pháp nầy thời
không thua gì Chí Trung nhà Bà cả, Bà Liễu Huệ càng kính nể yêu quý Thanh Vân
hơn nữa.
Nói
về Chí Trung từ khi có Thanh Vân lúc nào
cũng vui vẽ suốt ngày. Thanh Vân mỗi lần nhìn Chí Trung không khỏi nỗi lên bao
niềm rung động, Chí trung như có một mãnh lực thu hút kỳ lạ, bất cứ một cô gái
nào cũng mơ cũng mộng. sự trầm tỉnh tư cách đứng đắn của Chí Trung, Thanh Vân
như nghe tràn đầy nỗi xao xuyến Cô ngơ ngẩn xuất thần.
Anh hoa phát tiết ra ngoài
Nếu không Tinh Tú cũng nầy Thần Tiên
Xuôi thời gặp gở mà chi
Cho lòng xao xuyến con tim nhớ thầm.
Sự
tương giao giữa Trai và Gái trong vườn xuân tình duyên trai gái đầy sức sống
giao cảm luôn hướng về nhau. Chí Trung lúc nào cũng nghĩ đến Thanh Vân, Thanh
Vân cũng thế lúc nào cũng nghĩ đến Chí Trung.
Lần đầu rung động nỗi thương yêu
Rung rẩy hồn xuân nắng ốm chiều
Đã nghe sóng dậy tình lai láng
Giao cảm cùng nhau một nhịp yêu.
Nhìn
Chí Trung, Thanh Vân không khỏi rung động, quả tim Cô luôn hướng về người, gần
gủi Chí Trung Cô thấy mình thật bình yên, dù cho trời đất có sụp xuống cô không
lấy gì làm sợ, Cô thầm nghĩ Chí Trung thật khôi ngô tuấn tú, tư cách trong
sáng, tư chất bất phàm. Cô bổng e thẹn khuôn trăng càng thêm rực rỡ làm say đắm
cả lòng người. Chí Trung ngây ngất như lạc vào cõi Tiên. Tiếng tằng hắn của Bà
Liễu Huệ làm Chí Trung giật mình.
Bà
nói:
Con không muốn vào Kinh Đô Văn Lang thí Trạng
Nguyên, thời cũng lo tìm cho mình một tương lai nhất là con đường vợ con, con
đã 21 tuổi rồi không còn trẻ gì nữa đâu. Mai là ngày kỵ cơm cho Ba con, thời
gian trôi qua nhanh quá.
Thanh
Vân đến đây mới đó mà đã gần một năm. Bà
thở dài cuộc đời như bóng câu qua cửa sổ. Nghe Bà Liễu Huệ nói, Thanh Vân nghĩ
mình đến đây gần một năm thời gian trôi qua như tên bắn, Thanh Vân bổng thấy
nhớ nhà, nhớ cha, mặt Cô buồn rười rượi.
Bà
Liễu Huệ thấy Thanh Vân buồn như vậy không hiểu là nguyên do gì. Bà nói:
Con đừng buồn Mẹ coi con như là con của Mẹ. Con
nhớ nhà chăng?
Thanh
Vân gật đầu. Nhà con ở đâu? Bà Liễu Hạnh hỏi. Thanh Vân chỉ lắc đầu, như khi cô
mới tới đây. Để cho Thanh Vân được vui Bà Liễu Huệ kể chuyện. Bà kể lại chuyện
hơn 20 năm về trước.
Bà
sanh ra trong một gia đình tuy không giàu có nhưng cũng khá giả, Bà cũng có học
hành nhưng không đến nơi đến chốn, Bà kể hồi đó Mẹ cũng có chút nhan sắc tuy
không đẹp bằng con nhưng cũng nhất Đông Hải Châu, không biết bao nhiêu con
quan, công tử nhà giàu, để mắt đến dạm hỏi nhưng Mẹ từ chối tất cả. Một hôm Mẹ
đi xem dạ hội ở Bộ vô tình Mẹ gặp một người thanh niên khôi ngôi tuấn tú, hỏi
ra mới biết người thanh niên khôi ngô tuấn tú ấy tên là Chí Nhân ở Huyện Hải
Hậu thi đổ xuất sắc ở Bộ chờ ngày bổ nhiện làm Quan Tri Phủ, nhưng Chí Nhân từ
chối chỉ xin bổ nhiệm về Huyện Hải hậu làm Bố Chánh Tri Huyện đại nhân, không
hiểu vì sao lòng mẹ rung động dữ quá, có lẽ Chí Nhân cũng thế, hai người tâm
đầu ý hợp dẫn đến yêu nhau, rồi trở thành chồng vợ. Hai vợ chồng hết mực thương
yêu nhau, sống vô cùng vô cùng hạnh phúc.
Một
hôm Chí Nhân Cha con nói:
Trần gian là cõi tạm cũng là bể khổ, hai ta
phải hết dạ thương yêu nhau mới đi hết đoạn đường trần. Chí Nhân nói: Trăm năm
có là bao, và chúng ta lại phải chia tay nhau, vì hai ta đã sang qua một thế
giới khác, anh đường anh anh đi, em đường em em đi.
Mẹ
nghe Cha con nói thế bổng nghe lòng buồn rười rượi. Nhưng lời nói của Cha con là
sự thật. Mẹ hỏi:
Có cách gì chúng ta mãi mãi không xa nhau
không.
Cha
Con nói:
Có đó là thủy chung và hết dạ thương yêu
nhau dù cho hoàng cảnh gì xảy ra cũng không đánh mất lòng chung thủy, và chỉ có
lòng chung thủy chúng ta mới không xa cách nhau, tất cả sự xa cách chỉ là tạm
thời.
Chí
Nhân Cha con nói:
Đường đời trần gian quá ngắn, gặp nhau rồi
cũng sớm chia tay, chỉ có đường đời trên Thiên Giới mới sống lâu vĩnh viễn, nếu
hai ta giữ trọn niềm chung thủy hai quả tim hòa chung thành một, chồng hết lòng
vì vợ, vợ hết lòng vì chồng. Lo lắng cho nhau, chồng sống vì vợ, vợ sống vì
chồng. Không sống vì mình, khi chia ly biết chờ đợi nhau để rồi gặp lại nhau đi
chung trên con đường đời, hay là đi chung trên con đường Thiên Giới.
Chí
Nhân nói:
Nếu hai ta làm được như vậy, khi hai ta mãn
con đường trần gian, thời chúng ta lại tiếp tục đi chung trên con đường Thiên
Đàng. Chúng ta mãi mãi sống bên nhau hạnh phúc.
Bà
Liễu Huệ lại kể: Chí Nhân, Cha Chí Trung là vị quan thanh liêm lại hết mực
thương dân làm Quan Tri Huyện đã hơn năm năm nhưng cuộc sống chỉ khá hơn dân
thường mà thôi vườn tược ngôi nhà cũng chỉ có thế nầy, nhưng gia đình êm ấm
hạnh phúc. Bổng một hôm có công văn chiếu chỉ của Bộ lệnh cho Cha Chí Trung lên
đường đến dãy núi Hùng Phong có một ngọn núi lớn hết sức quái dị giống như một
con thú, gọi là ngọn núi quỉ, quanh năm mây đen phủ kín. Những xốm làng cách xa
đó hàng chục dặm, vẩn luôn luôn gặp tai họa, mất mùa, mất Trâu, mất Bò, mất
Heo. Thậm chí mất cả Trẻ Con. Thì ra ở ngọn núi nầy có một con Quỉ Râu Xanh.
Chuyên làm hại Dân Làng. Tin nầy đã đến tai Vua. Hùng Vương liền ra chiếu chỉ
ai diệt được con Qủi Râu Xanh thời phong cho làm quan, thưởng cho một trăm cây
vãi, một trăm lượng bạc một trăm lượng vàng. Thế là không biết bao nhiêu anh
hùng hào kiệt lên đường tiêu diệt con Quỉ Râu Xanh nhưng có đi mà không có về,
sau đó không còn có ai dám đến đó nữa. Vua Hùng có lệnh khẩn cấp bắt buộc mỗi
Bộ một người tài giõi hiệp sức cùng nhau tiêu diệt Con Quỉ. Có lẽ Chí Nhân là
con nhà võ cái thế Cha Chí nhân tức là Ông Nội của Chí Trung đã từng là quan võ
bậc nhất ở Triều Đình. Chí Nhân đã được chân truyền võ học tiếng tăm lừng lẫy
khắp Châu Bộ thế là Chí Nhân cha Chí Trung được chọn lựa cùng một số võ tướng ở
bộ khác lên đường tiêu diệt con Quỉ Râu Xanh. Cha Chí Trung được lệnh lên
đường, liền trong ba ngày ba đêm không nói không rằng. Lấy thanh kiếm cổ truyền
của Ông nội Chí Trung để lại, Cha Chí Trung ngày cũng như đêm, đem kiếm cổ ra
phơi dưới ánh trăng ánh nắng hút lấy tinh hoa Nhật Nguyệt. Nghe nói thanh kiếm
cổ ấy là chính tay Quốc Tổ Vua Hùng ban cho Dòng Họ Chí vì có công tiêu diệt
Thuồng Luồng làm hại mùa màng dân chúng tới nay đã hơn 20 mấy đời. Có những đời
chỉ để thờ không hề động đến. Cha Chí Trung phơi kiếm cổ ba ngày ba đêm hút lấy
tinh hoa Nhật Nguyệt, trước khi lên đường Chí Nhân rút kiếm ra tức thời hào
quang tỏa ra sáng chóa làm Mẹ lóa cả mắt. Cha Chí trung cười lên ha hả nét mặt
Chí Nhân vui sướng làm sao.
Chí
Nhân nói với Mẹ:
Chỉ cần anh lên đường tới nơi, chính là ngày
tận số của con Quỉ Râu Xanh.
Bà
Liễu Huệ lại kể: Lòng Mẹ lúc ấy thật tự hào về người Cha của con, những cũng lo
sợ vô cùng. Cha con từ biệt Mẹ lên đường, Mẹ cứ nhìn về dãy núi xa xa thấy ánh
hào quang chơm chớp tới ba ngày ba đêm có lẽ Cha Chí trung đang giao tranh với
con quỉ. Mẹ bỏ ăn bỏ ngủ thầm khấn vái Cha Lạc Long Quân, Mẹ Âu Cơ phù hộ che
chở cho Cha con. Sau ba ngày ba đêm Cha con diệt được Con Quỉ chiến thắng trở
về, xách đầu Con Quỉ nộp cho Bộ, trên đường về nhà dân chúng túa ra hai bên đường
hoan hô ca ngợi, bậc anh hùng Hải Châu, Hải Hậu. Cha Chí Trung bị thương khá
nặng, về vừa tới nhà thời ngã lăng ra bất tỉnh vì vết thương nhiễm độc quá
nặng. Thầy thuốc khắp nơi tận tâm cứu chữa nhưng không khõi, sau đó thời qua
đời. Cha Chí Trung qua đời, trong khi Chí Trung vừa mới tượng hình nằm trong bụng
mẹ.
Bà
Liễn Huệ kẻ tới đó thời nước mắt rơi đầm đìa bà hồi tưởng lại tất cả như vừa
mới xảy ra. Bà kể tiếp: Bà nội Chí Trung vì quá thương con, xúc động quá lớn
dẫn tới ngã bệnh đột quỵ tê liệt toàn thân nằm liệt trên giường. Mẹ bụng mang
dạ chửa lại phải hết lòng chăm sóc mẹ chồng, Bà thở dài nói. Đúng là cái khổ
chồng lên cái khổ, nỗi họa chồng lên nỗi họa, kiếp nạn nầy chưa xong thời kiếp
nạn khác kéo đến. Thừa cơ hội Mẹ đi chợ bọn ăn trộm lẻn vào nhà lấy đi tất cả
vàng bạc, chẳng còn cái chi. Mẹ đi báo Quan nhưng Huyện Quan không những không
giúp Mẹ lấy lại số bạc vàng đã mất, mà con dở trò sàm sở với Mẹ.
Thanh
Vân nghe tới đó trợn mắt tức giận vô cùng, Chí Trung cũng vậy Bà Liễu Huệ như
cảm thấy đau đớn kể tiếp: Điều đáng thương tâm hơn nữa, trong nhà chẳng còn gì
để mà bán cháo cũng chẳng có ăn. Nếu có được chút cháo nào Mẹ dành hết cho Bà
Nội con, Mẹ đói quá đành té xỉu trong lúc Mẹ đau bụng sắp sanh. Chí Trung nghe
đến đó thời kinh hãi Thanh Vân cũng vậy.
Bà
Liễu Huệ lắng đi nỗi xúc động rồi kể tiếp: Trong lúc nguy cấp ấy may nhờ người
bạn của Mẹ đến kịp nên Chí Trung chào đời mới được an toàn. Bà Liễu Huệ thở dài
rơi nước mắt nói, đúng là họa vô đơn chí, tiếp nối liên miên, thương tâm kia
chưa dứt, thời nỗi xót xa nọ chồng lên. Chí Trung vừa lọt lòng chào đời, thời
Mẹ chồng trút hơi thở mà ra đi, thê thảm chồng lên thể thảm, bao tại họa cứ ập
đến làm người mẹ góa bụa không biết đâu mà chống đở, khi ấy Mẹ còn quá trẻ lại
có nhan sắc nên Quan Tri Huyện bám theo như đĩa không buôn tha cho Mẹ. Lão dê
xồm dẫn binh lính tới nhà dở trò hảm hiếp Mẹ.
Chí
Trung kinh hoảng thét lớn:
Đồ khốn.
Thanh
Vân cũng kinh hãi vô cùng. Bà thở dài nói:
May lúc ấy có Quan Bộ, Quan Thượng Thư ở
Triều Đình đến.
Chí
Trung thở phào nhẹ nhổm may quá, Chí Trung như thấy gì khác lạ hỏi:
Thưa Mẹ. Quan Thượng Thư đến nhà mình sao?
Mẹ
cũng lấy làm ngạc nhiên điều nầy, như khi nghe quan Thượng Thư nói Mẹ mới hiểu.
Ông nội con với Quan Thượng Thư là hai người bạn chí thân Quan Thượng Thư là
Quan Văn, Ông nội con là thống soái Quan Võ.
Chí
Trung kinh ngạc hỏi:
Ông Nội con làm lớn như thế sao?
Bà
Liễu Huệ như hồi tưởng xa xăm Bà tự hào nói:
Dòng Họ Chí nào phải tầm thường, nên mới
được Quốc Tổ Vua Hùng trao cho bảo kiếm.
Bà
kể tiếp: Tay Quan Huyện định hảm hiếp Mẹ nhưng lão chưa thực hiện được liền bị
bắt giải về kinh nghe đâu bị chém đầu bêu ra ngoài chợ, làm gương cho những tên
Quan bất chính làm hại Dân hại Nước, hảm hiếp phụ nữ.
Chí
Trung nghe xong hả dạ nói:
Gieo ác lai gặt ác báo Ông Trời có mắt, đúng
là lưới Trời lồng lộng một mảy lông cũng không lọt.
Nói
về Thanh Vân lắng tai Bà Liễu Huệ kể lại nỗi bi ai mà bà đã trải qua, một người
Dâu, một người Mẹ, một người Vợ, Trung Trinh, Hiếu Nghĩa, Tiết Liệt, Nghị Lực,
Đảm Đan như thế, thời không khỏi thám phục phải nói là hi hữu hiếm có trên đời. Thanh Vân chợt nghĩ đến
số phận mình sao đây, có đủ dũng khí nghị lực vượt qua không. Bà Liễu huệ nhìn
Chí Trung và Thanh Vân, hai đứa nó thật là tâm đầu ý hợp, không khác gì Bà với
Chí Nhân ngày xưa.
Bà
Liễu Huệ thở dài nói:
Chí Nhân bỏ Mẹ ra đi khi Mẹ còn rất trẻ, vừa
tròn 23 tuổi, nhưng Mẹ quyết ở vậy tu hành nuôi con hầu mong gặp Chí Nhân ở cõi
Thiên Đàng. Theo như những gì Chí Nhân Cha con nói, trần gian cõi tạm lại rất
ngắn, Thiên Đàng mới là chánh quê Mẹ nguyện về quê Thiên Đàng sống với Cha con.
Thủy Chung là đức tính cao cả để gặp lại nhau. Tuy Cha con đã qua đời từ lâu,
nhưng Mẹ vẩn luôn luôn xem như Cha con còn sống, không lúc nào quên.
Thanh
Vân nghe những lời nói nầy vô cùng xúc động, vừa kính phục vừa thương yêu Bà
Liễu Huệ vô cùng. Nói về Thanh Vân càng nghe càng thám phục, phải nói là hiếm
có người phụ nữ nào như Bà Liễu Huệ, Hiếu Nghĩa, Trung Trinh, Tiết Liệt, Nghị
Lực, Đảm Đan, chịu đựng sự dồn dập của họa tai không đầu hàng trước số phận.
Cũng như sự cám dỗ của tình dục, cạm bẫy nghiệt ngã trước Quan Tri Huyện, đầy
quyền thế, chai lì tán tỉnh, Thanh Vân nhìn Bà Liễu Huệ tuy đã lớn tuổi trên 40
nhưng vẩn còn đẹp lắm, huống gì lúc còn trẻ thời khối người muốn đến với bà,
nhưng Bà vẩn thủy chung ở vậy nuôi con cho đến ngày nay. Càng nghĩ Thanh Vân
càng yêu kính Bà Liễu Huệ vô cùng. Bà không sợ nỗi cô đơn, không sợ thời gian
dài đăng đẳng một mình một bóng ở vậy cho đến ngày già. Cô thầm hiểu Bà Liễu
Huệ không những yêu chồng vô bờ bến mà còn sẳn sàng hy sinh tất cả vì chồng, có
nghĩa là Bà sống vì con vì chồng, không phải sống vì bà cho bà. Nên Bà Nội Chí
Trung nói, Chí Nhân cha Chí Trung không sống để mà hưởng phước vì có một người
vợ tuyệt vời như vậy. Thanh Vân nghĩ chỉ có những người vợ hết dạ thương chồng
coi chồng là tất cả, lẽ sống của chồng chính là lẽ sống của mình, sống vì chồng
không sống vì mình mới đạt đến cảnh giới thủy chung sắc son như vậy.
Bà
Liễu huệ như nhìn về một khoảng trời xa xăm. Bà nói:
Những gì Cha con nói rất đúng, không có gì
quý hơn tấm lòng vàng và lòng chung thủy. Thể xác chỉ là bề ngoài và cũng chóng
phai tàn theo thời gian, đức tính chân thiện và lòng chung thủy mới là báu vật
vô giá.
Bà
Liễu Huệ nhìn Chí trung, nhìn Thanh Vân thầm nghĩ hai đứa nó thật xứng đôi,
nhưng đáng tiết Thanh Vân viên ngọc câm không nói được, cuộc sống ở đời có năm
điều vô cùng quan trọng. Ăn, Ở, Quan Hệ, Xả Giao, Nói. Bà Liễu Huệ nhìn Thanh
Vân mà lòng thương yêu vô hạn. Trong năm điều quan trọng sự sống ở đời, Thanh
Vân đã đạt được bốn, Ăn, Ở, Quan hệ, Xả Giao, đều ở bực thượng, nếu Thanh Vân
nói được không bị câm thời không còn ai sánh kịp được nữa tiếc thật. Nếu Chí
Trung không ngại sự câm của Thanh Vân, cũng như sự mặc cảm đàm tiếu của ở đời,
thời Bà cũng chấp nhận cho hai đứa nó nên duyên chồng vợ.
Sau
lần kể của Mẹ. Chí Trung như khác hẳn đi và luôn luôn ra chiều suy nghĩ. Nhà
Chí Trung có một căn phòng vô cùng bí mật đó là nơi luyện kiếm của Cha Chí
Trung. Bà không bao giờ cho Chí Trung vào phòng đó vì sợ Chí Trung lâm vào đại
họa như Cha của nó, bí mật bảo kiếm gia truyền đến giờ nầy Chí Trung mới biết
được qua câu chuyện nghe Mẹ kể. Chí Trung không bao giờ làm trái ý mẹ nên suốt
20 năm qua. Chí Trung chưa một lần bước vào căn phòng bí mật đó, có lần Chí
Trung thấy Mẹ bước vào căn phòng đó rất lâu rồi mới trở ra, nhưng Chí Trung
không dám hỏi sợ Mẹ phật lòng. Đêm đã khuya nhưng Chí Trung chưa ngủ trằn trọc
mãi, Chí Trung bước xuống giường ra hè nhìn về căn phòng bí mật.
Chí
Trung nghĩ: Căn phòng kia có gì bí mật mà Mẹ cấm không cho mình vào.
Càng
nghĩ Chí Trung càng tò mò lòng hiếu kỳ nổi lên dữ dội. Không kìm nỗi lòng hiếu
kỳ Chí Trung len lén đến nơi căn phòng bí mật, ngần ngừ một chặp rồi mở cửa
bước vào. Chí Trung bật lửa lên rọi xem, qua ánh lửa Chí Trung lấy làm ngạc
nhiên, chẳng có gì cả ngoài chiếc giường bằng đá để luyện công, loại đá rất lạ
hơi lạnh tỏa ra. Trên đầu giường treo một thanh cổ kiếm và một cái hộp lớn,
thời không còn gì nữa.
Chí
Trung nhìn thanh kiếm cổ, thanh kiếm mà Quốc Tổ ban cho Dòng Họ Chí thầm nghĩ:
Có lẽ thanh kiếm cổ nầy Cha dùng nó chém chết con Quỉ Râu Xanh. Không hiểu nó có
uy lực gì mà ghê gớm như vậy.
Chí
Trung liền bước tới lấy thanh kiếm cổ xuống, tuốt kiếm ra liền nghe có tiếng
chấn động hào quang tỏa ra rực rỡ làm Chí Trung giật cả mình kinh sợ, kêu lên:
Kiếm Thần.
Chí
Trung múa thử một vòng thời thấy hơi lạnh tỏa ra kiếm quang chóa mắt. Chí Trung
khen:
Đúng là Thần Kiếm báu vật.
Những
bậc anh hùng quý kiếm còn hơn sanh mạng của mình, Chí Trung cũng không ngoài
lệ, huống chi là Bảo Kiếm gia truyền của Quốc Tổ ban cho. Các quan văn võ thấy
bảo kiếm nầy đều phải cuối đầu, không dám xem thường hay ngạo mạn.
Chí
Trung nghĩ: Đây là bảo vật gia truyền thuộc sở hửu của Dòng Họ Chí sao Mẹ lại cấm
mình như thế.
Chí
Trung treo kiếm về chỗ cũ, bước tới chiếc hộp chần chừ một lúc rồi mở ra xem
thử trong chiếc hộp đựng vật gì chiếc hộp được mở ra Chí Trung thấy một bộ hình
võ thuật, lẫn bộ hình võ công, rất kỳ lạ. Chí trung xưa nay vẩn học nhiều trường
võ, nhưng chưa thấy võ công nào kỳ bí như vậy liền tò mò luyện thử vài thế.
Thời thấy kinh mạch khác lạ một luồn khí nóng chuyển động lưu thông.
Chí
Trung vô cùng kinh hãi nói:
Võ công gì kỳ lạ thế nầy.
Chí
Trung không dám luyện nữa, trả về nguyên vị trí như cũ. Chí Trung từ đó ít nói
ít cười dù có Thanh Vân bên cạnh. Thanh Vân không hiểu mình có làm gì phật lòng
Chí Trung không, nhưng xem đi xét lại thời không có điều gì làm phật lòng Chí
Trung cả.
Bà
Liễu Huệ cũng lấy làm lạ Chí Trung thường ngày vô cùng vui vẽ, nhưng mấy ngày
nay có vẻ hơi khác hình như có nỗi buồn gì khó nói. Bà hỏi:
Con có gì muốn nói với Mẹ sao?
Chí
Trung nói:
Con có những điều vô cùng khó hiểu, muốn
thưa hỏi Mẹ nhưng không dám vì sợ Mẹ không vui.
Bà
Liểu Huệ tưởng đâu là chuyện hai đứa nó, nên nói:
Tuy
Thanh Vân bị câm, nhưng phẩm hạnh đức tính đều hơn hẳn người thường, Mẹ đã chấp
nhận Thanh Vân làm con dâu từ lâu, miễn hai đứa thương nhau thời mẹ vui rồi.
Thanh
Vân khi ấy ở nhà dưới chú tâm lắng nghe, nghe Bà Liễu Huệ nói như thế thời lòng
vui không sao kể xiết tim Thanh Vân nhảy thình thịch. Thanh Vân nghĩ mình đã
yêu Chí Trung từ khi mới gặp nhau, từ đó đến nay tình yêu càng đậm thêm, nhất
là đôi mắt Chí Trung lúc nào cũng nói lên là yêu thương mình tha thiết. Hơn một
năm chung sống một nhà, niềm khác khao thầm kín gắn bó hai tâm hồn luôn xích
lại gần nhau, như không muốn xa nhau biết bao nhiêu là kỷ niệm, Cô dành cho Chí
Trung, Chí Trung dành cho Cô tình yêu tha thiết lúc nào cũng cháy bỏng trong
lòng theo ngày tháng đi qua. Cô nghĩ Chí Trung sẽ trả lời con muốn nên nghĩa vợ
chồng với Thanh Vân, nhưng cô đã đón sai vì Chí Trung thưa với Mẹ một chuyện
khác.
Chí
Trung nói:
Thưa Mẹ, con nghĩ báu vật của Dòng Họ Chí con
phải thừa kế tiếp nối làm rạng danh Tiên Tổ Dòng Họ Ông Cha, sao Mẹ lại cấm con
như thế.
Nghe
Chí Trung nói Bà biết mình đã đoán sai, thì ra Chí Trung buồn là vì một chuyện
khác. Bà Liễu Huệ thở dài nói:
Có lẽ đây là cái lỗi của Mẹ vì Mẹ sợ con
giống Ông, giống Cha con, chết sớm bỏ lại vợ con nheo nhóc, tai họa luôn kéo
đến dồn dập Mẹ rất sợ, vì con là đứa con độc nhất của Mẹ không muốn con gặp
nhiều bão tố phong ba. Mẹ muốn con được bình yên trên đường đời, tài càng cao
thời tai họa càng lớn.
Chí
Trung nghe Mẹ nói thế, lòng buồn vô hạn nói:
Thưa Mẹ, sống chết là do số Trời, họa phúc
là do nhân duyên kiếp trước đã tạo ra, nào liên quan gì đến vật bảo gia truyền
của Dòng Họ Chí, hơn nữa cổ kiếm là do Quốc Tổ ban cho. Mẹ hãy cho phép con
thừa kế di bảo Ông Cha làm rạng danh nhà Họ Chí.
Bà
Liễu Huệ ngẩm nghĩ: Có lẽ mình quá lo xa, chỉ biết sống cho mình mà quên đi
những gì thiêng liêng nhất mà bao đời Ông Cha tôn thờ gìn giữ, Bà Liễu Huệ như
thấu suốt làm người Dâu tốt, người Mẹ tốt, không chỉ biết đối nhân xử thế ăn ở
cho phải đạo làm con Dâu mà còn phải biết gìn giữ Uy Linh truyền thống Dòng Họ
Ông Cha. Truyền lại cho con cái.
Bà
đứng dậy nói:
Con đi theo Mẹ.
Chí
Trung vô cùng mừng rỡ, Bà dẩn Chí Trung đến căn phòng bí mật, Bà chần chừ một
lác rồi mở cửa bước vào, Bà nhìn thấy những vật ấy như thấy Chí Nhân hiện về. Bà
nói:
Chí Nhân ông hãy tha lỗi cho tôi, bỡi vì quá
thương con nên tôi mới cấm ngăn như thế, nếu không có Chí Trung nhắc nhở thời
tôi đã phạm sai lầm lớn, hôm nay Chí Trung đã trưởng thành tôi giao báu vật gia
truyền lại cho nó.
Bà
chỉ vào chiếc hộp nói:
Bí kiếp võ công gia truyền của Dòng Họ Chí
đều ở hết trong đó, võ công của con hiện tại so với Cha con, con chỉ là Đôm Đốm
so với ánh đèn lớn, tản băng giường đá nầy là báu vật vô giá ngồi luyện công
trên đây một giờ bằng tu luyện ở ngoài một năm. Còn kia là Bảo Kiếm không những
chém sắt như chém bùn, mà nó còn phát ra uy lực vô biên, thế mà Cha con còn
chết về tay Con Quỉ, thời con biết Yêu Tinh Quỉ dữ lợi hại như thế nào. Với võ
công của con hiện giờ cũng không rờ được cái lông của Con Quỉ, nói gì chiến đấu
với nó. Từ nay con là người thừa kế những báu vật vô giá nầy. Con cố gắng tu
luyện sau nầy làm rạng danh Dòng Họ Chí như con mong ước.
Bà
Liễu Huệ giao bảo vật gia truyền cho Chí Trung xong, Bà cảm thấy nhẹ nhàng hơn
bao giờ hết, vì tản đá nặng sâu kín trong lòng đã bị trút bỏ. Đây nói về Chí
Trung từ khi tiếp nhận được võ thuật gia truyền, ngày đêm luyện tập không ngừng
nghỉ, không bao lâu thời võ công gia truyền đã học xong. Chí Trung giờ đây
trông khác hẳn, đức trí song toàn võ công cái thế.
Chí
Trung nghĩ lại: Võ công trước đây của mình chỉ là con đôm đốm so với ánh đuốc
lớn. Không là gì cả thế mà vẩn nổi danh là cao thủ ít ai sánh kịp, đúng là trò
hề võ công.
Chí
Trung đang miên man suy nghĩ Thanh Vân đi đến sát bên cạnh lúc nào Chí Trung
cũng không hay. Đến khi Thanh Vân nắm lấy tay Chí Trung, Chí Trung mới giật
mình. Cô chỉ đàn chim én bay lượn thi nhau dệt mộng mùa xuân như nói với Chí
Trung rằng, em đến đây đã hơn hai năm trải qua hai mùa xuân. Chí Trung nhìn sâu
trong mắt cô, thấy Thanh Vân hình như có nỗi buồn xa xăm muốn đi ra. Chí Trung
bổng dâng lên một nỗi buồn vô hạn.
Chí
Trung nói:
Anh đã nhận ra, em biết nhà em ở đâu, nhưng
em không nói vì em muốn ở lại đây đền đáp chút công ơn cứu mạng, và cũng đến lúc
em muốn ra đi trở lại quê nhà. Anh cũng đã đón được điều nầy từ lâu.
Thanh
Vân ra ni nói với Chí Trung: Em không muốn xa Anh nhưng sao Em bổng thấy nhớ
nhà nhớ Cha quá. Vì tết cũng sắp đến Anh đã hứa là đưa Em về nhà kia mà, Anh
quên rồi sao.
Chí
Trung nói:
Anh không quên đâu.
Có
thế chứ Thanh Vân nũng nịu nói: Em đi với người có võ công cái thế thời ai dám
ăn hiếp em.
Chí
Trung đang buồn bổng vui vẻ nói:
Em khéo ăn nói quá.
Chí
trung nhìn đàn chim én bay lượn thở dài nói:
Em như một nàng Tiên đến đây đã hơn hai năm,
trong hơn hai năm ấy Em đã để lại cho gia đình Anh không biết là bao nhiêu kỷ
niệm, thiếu vắng Em thời đời Anh trống rổng như lạc vào chốn không gian vô tận
không có gì buồn bằng.
Nghe
Chí Trung nói thế Thanh Vân rơi lệ: Em tạm rời khỏi ngôi nhà nầy về thăm Cha
thôi mà, Em sẽ trở lại khi Anh làm lễ xin cưới Em.
Chí
Trung nói:
Biết là biết thế nhưng sao Anh vẩn thấy buồn
khi xa vắng Em, dù chỉ là một ngày.
Thanh
Vân nũng nịu nói: Chí nam nhi tại bốn phương, không thể quấn quít bên người yêu
mãi, mà phải bay cao bay xa, lấy nước non làm đại cuộc.
Chí
Trung như chợt nhớ ra nói:
Anh có một việc muốn thưa với Mẹ, muốn nói
với Em từ lâu nghe nói trên kinh đô Xích Quỷ Giao Chỉ đang gián cáo thị bổ
nhiệm chức Quan Phủ gì đó, trước khi xin cưới Em Anh cũng phải có sự nghiệp
không lẽ trắng tay như vầy mãi được, có chút tài chút đức thời ra giúp nước
giúp non, không những không uổng công Mẹ nuôi Anh ăn học gia tài cũng đã cạn
kiệt rồi còn gì, không khéo thời khốn khổ mất. Anh phải ra ứng thí may ra có
được chức Quan làm rạng danh Dòng Họ. Em hãy chờ Anh lên Kinh Đô ứng thí trở về
đưa Em đi trở về nhà đoàn tụ với gia đình.
Thanh
Vân biết làm gì hơn đành ưng thuận gật đầu. Bà Liễu Huệ nhìn hai đứa nó thương
yêu nhau như vậy, bà như nhớ lại ngày xưa, những ngày hạnh phúc bên chồng. Chí
Nhân chỉ xa bà có mấy ngày là xa nhau vĩnh viễn, ra đi không bao giờ trở lại.
Nhìn Chí Trung, Thanh Vân, Bà thầm khấn vái, chúng nó sẽ thật hạnh phúc bên
nhau mãi mãi đừng giống như cuộc đời của Bà. Thanh Vân nghe Chí Trung nói lên
Kinh Đô Nam Kinh Xích Quỷ, ứng thí thời lấy làm mừng vì Nam Kinh Xích Quỷ cách
quê cô không xa. Thanh Vân gật đầu theo lời đề nghị của Chí Trung là ở nhà chờ
đợi, Chí Trung ứng thí xong rồi trở về đưa cô trở về nhà đoàn tụ với gia đình.
Nói
về Bà Liễu Huệ đã trải qua không biết bao nhiêu là cuộc bể dâu chìm nổi khốn
cùng, Bà cũng đã nhận thức được sự thay đổi của cuộc đời, sự thay đổi theo tuổi
tác của con người, cuối cùng là già nua tử hoại lần lần các tế bào dẫn đến cái
chết. Chết là đi vào cõi tái sanh tiếp tục hành trình cuộc sống mới, và thời
gian là sự vận động cho quy luật tiến hóa tuần hoàn, sanh rồi lại tử, tử rồi
lại sanh, vận mệnh luân hồi con người là như thế. Cuộc đời con người chẳng khác
gì mặt trăng hết tròn rồi lại khuyết, khuyết rồi lại tròn, lúc hưng thịnh, lúc
tàn lụi Chỉ có những bậc đại Giác Ngộ ra khỏi sự tròn khuyết, giữ mãi cái tròn
vĩnh viễn. Bậc đại Giác Ngộ đã thoát ly ra khỏi cảnh giới Thiện Ác, Họa Phúc,
nên vĩnh viễn ở mãi trong cảnh giới đại thiện đại phúc, các bậc đại Giác Ngộ
không có gì để mất nên chẳng có gì để mà luyến tiếc. Cũng như thoát ra khỏi sự
vui buồn, nên mới được cái vui trọn vẹn tuyệt đối. Những bậc đại giác ngộ quá
hiểu rỏ trong sự sống đã hình thành lên sự chết, trong sự chết đã hình thành
lên sự sống, trong đại phúc đã có cái nhân hình thành lên đại họa, trong đại họa nó đã có cái nhân của đại phúc.
Sự luân chuyển đối lập tuần hoàn như vậy làm cho con người không biết đâu mà
thoát ra. Chỉ có con người đại Giác Ngộ sống tự nhiên đây mới là điểm then chốt
quan trọng. Lối sống vì người không làm tổn hại đến nhân loại, đây chính là lối
sống của những bậc đại Giác Ngộ, không đi vào lẩn quẩn xoay vần của sự thương
ghét hận thù, không bám lấy sự họa phúc nên đặng cái phúc mãi mãi. Bà Liễu Huệ
vẩn thường nghe những triết lý cao thâm nầy nhưng bà vẩn không thể nào hiểu
được những triết lý sâu xa ấy. Thấy phúc đến thì vui thấy họa đến thì sợ chỉ có
thế thôi, theo bà nghĩ cuộc sống dù cho đó là chính nghĩa, hay cuộc sống của
bọn ác đạo tà gian, cũng cần phải có địa vị danh lợi, nếu không có những thứ
nầy thời chỉ là cuộc sống vô vị không nói là sống khổ. Bà ủng hộ tán thành cho
Chí Trung lên Kinh Thành ứng thí làm rạng danh Dòng Họ thời Bà coi như là mãn
nguyện lắm rồi.
Nói
về Chí Trung Thanh Vân sắp chia tay nhau nên suốt buổi chiều luôn ở bên nhau,
không rời nhau nữa bước.
Trời chiều như giục cơn buồn
Mặt trời gác núi lòng càng nhớ nhau.
Đêm
buôn xuống Chí Trung Thanh Vân lại càng khắng khít tay nắm tay hòa chung cùng
một nhịp đập.
Đôi ta lặng ngắm trăng lên
Gương nga chênh chếch đầu non chân trời.
Nhìn nhau muôn ức vạn lời
Thề non hẹn biển đất trời chứng tri.
Hơn
hai năm Chí Trung, Thanh Vân chưa hề rời nhau nữa bước, như chim liền cánh, như
cây liền cành, đêm buôn xuống, giọt sương gieo nặng cuối đông, ánh trăng vằng
vặc như soi nỗi buồn của hai quả tim, nhìn những đám mây trôi nối tiếp nhau
miên mang vô định không biết rồi sẽ về đâu.
Thanh
Vân thở dài ra ni chỉ lên những đám mây đang lững lờ trôi nổi nói với Chí
Trung: Em rất sợ cô đơn, sợ dòng đời trôi nổi như những đám mây kia.
Chí
Trung nói:
Anh cũng giống như Thanh Vân, xa Thanh Vân
Anh thấy đời mình như vô nghĩa mất mát khao khác lạc loài vào thế giới xa lạ bơ
vơ.
Mất em anh chẳng còn chi
Lòng đơn tim vắng quạnh hiu với lòng.
Ánh
trăng vằng vặc cảnh vật huyền ảo lung linh phải nói là sinh động tuyệt vời,
nhưng Chí Trung, Thanh Vân hai người thấy cảnh vật như có một nỗi buồn vô tận,
hai quả tim, hai nhịp đập luôn khắn khít với nhau quên đi thời gian và chợt
nghe tiếng gà xa xa vọng lại.
Đêm tàn giất mộng cũng tàn
Tiếng gà dục dã đất trời xa nhau
Chia tay ta tạm chia tay
Chờ anh trở lại chung nhau con thuyền.
Bà
Liễu Huệ nhìn Chí Trung cỡi ngựa ra đi mà lòng buồn rười rượi bà như linh cảm
một chuyến đi xa lâu trở lại, tuy chưa một lần ra trận, nhưng Chí Trung vẩn có
khí phách của một đại anh hùng. Với thanh cổ kiếm mang sau lưng trông oai phong
lẩm liệt, Chí Trung phất tay chào Mẹ, tạm biệt Thanh Vân phi ngựa lướt đi vùn
vụt dần dần lẩn khuất sau những rặng cây xanh.
Bóng chàng đã khuất sau non
Trời cao đất rộng bon bon đường dài
Sợi buồn em đã
trao ai
Sợi thương sợi nhớ mãi theo chân người.
Nói
về Chí Trung phi ngựa lướt đi vùn vụt đi suốt mấy giờ thời đến một khúc sông
chi nhánh của sông Âu, nơi đây hoang vu không nhà không cửa, chỉ có mấy túp lều
bên kia dòng sông hình như là nhà dân chài thì phải. Trong lúc suy nghĩ tìm đò
qua sông liền nghe có tiếng giao tranh dữ dội, tiếng kêu cứu một người con gái
vô cùng thảm thiết. Chí Trung liền phi ngựa tới, thấy một chàng thanh niên đánh
với bọn cướp.
Chàng
Ta quát lên ầm ĩ:
Hãy thả ngay vợ Ta ra, hãy thả ngay vợ Ta
ra.
Tên
chúa cướp đang nắm tay một cô gái nhan sắc mặn mà phải nói là rất đẹp, tên chúa
cướp nói:
Người đẹp như thế nầy mà làm vợ ngươi sao,
Ta đưa Nàng về núi làm áp trại Phu Nhân. Xác ngươi ta quen xuống sông cho cá
nuốt, võ công thằng nhãi ngươi cũng khá đấy nhưng bỏ mạng đến nơi rồi.
Tên
chúa cướp ra lệnh:
Giết thằng nhãi đó mau lên chúng ta còn về
núi.
Thế
là bọn lu la mấy chục thằng xông vào chém tới tấp, chàng thanh niên chống đở
muốn hụt hơi và đã bị thương mấy chỗ, trong lúc mạng sống của chàng thanh niên
chỉ còn trong đường tơ kẻ tóc.
Thời
một tiếng quát như sấm nổ vang lên:
Hay cho lũ ăn cướp hảm hại dân lành, cướp
bắt đàn bà con gái. Tội các ngươi đáng chết.
Nói
xong Chí Trung xuống ngựa lao vào với chiếc roi ngựa Chí Trung đánh bọn ăn cướp
tơi bời đứa thì lổ đầu, đứa thì sứt tráng, đứa thì què chân, đứa thì gãy tay
bọn lâu la khiếp đảm. Tên chúa cướp thả nàng con gái ra lao tới múa thanh đại
đao sáng giới bén ngót.
Tên
Chúa Cướp quát:
Thằng nhãi kia ngươi là ai dám vuốt râu hùm.
Chí
Trung quát:
Hãy bỏ đao quỳ xuống thề với trời cao đất
rộng là từ nay bỏ nghề ăn cướp, thời Ta tha cho mạng sống bằng không các ngươi
phải chết hết, vì các ngươi gây ra không biết bao nhiêu là tội ác rồi.
Tên
chúa cướp quát lên như sấm nổ:
Thằng nhái con kia ngươi thật là hổn láo,
đại đao Ta nó đã ngửi thấy mùi máu của ngươi. Mau xưng tên họ rồi về chầu âm
phủ.
Chí
Trung quát:
Im mồm tên ăn cướp hổn láo mau cải tà quy
chánh xin Ta tha mạng, thời may cái đầu nhà ngươi mới còn.
Tên
Chúa cướp quát:
Rút kiếm ra đấu với ác Phong ta một trận. Để
ngươi mở tầm mắt biết thế nào là tuyệt thế phong đao của Ta, mà về bên kia thế
giới.
Nói
về chàng thanh niên được giải cứu, chạy tới ôm chầm lấy người con gái nói:
Em đừng sợ có người đến cứu chúng ta.
Chừng
nghe tên Chúa cướp xưng mình là Ác Phong thời chàng thanh niên kinh hồn bạc vía
nói:
Thế là hết đời hai ta, hãy nhãy xuống sông
cùng chết.
Người
con gái nói:
Còn con chúng ta thì sao.
Chàng
thanh niên như chợt tỉnh nói:
Con chúng Ta còn trong giất ngủ túp lều bên
kia sông.
Đôi
nam nữ đang ôm nhau khóc lóc thời giật mình vì tiếng quát như sấm nổ của tên
tướng cướp:
Xem Phong Đao của Ta đây.
Tên
chúa cướp vận kình lực lên thanh đại đao tức thời kình lực tuôn ra làm cho cây
cối xung quanh muốn ngã rạp. Chí Trung thấy thế kinh hãi không xong rồi ánh đao
tướng cướp chớp lên chém tới. Chí Trung liền xử dụng ảo ảnh kinh công tuyệt thế
của Dòng Họ Chí né tránh ầm một tiếng cây gạo to bằng người ôm bị Phong Đao chặt
đứt tiện. Tên chúa cướp nào để cho Chí Trung chạy thoát với chiêu Thiên Long
Giáng hạ thanh đại đao nhanh như chớp từ trên trời chém xuống, lại ầm một tiếng
tản đá to như con Voi bị chém đứt làm đôi. Chí Trung không ngờ trên đời nầy có
người xử dụng đao pháp lợi hại đến khủng khiếp như thế. Nếu không cẩn thận toi
mạng như chơi. Chí Trung thân Pháp như ma quỉ lúc ẩn lúc hiện, tên chúa cướp
không biết đâu mà lường.
Ác
Phong tên chúa cướp chém liền hai chiêu không trúng tức quá gầm lên:
Xem chiêu Tuyệt Đao Đoạt Mệnh của ta đây.
Tức
thời thanh đại đao biến vô số đại đao tên chúa cướp duy chuyển thân hình như ma
quỉ quyết giết Chí Trung trong một chiêu nầy.
Chí
Trung quát lên một tiếng:
Xem đây.
Tức
thời một đạo hào quang chớp lên chỉ nghe một tiếng thét hãi hùng sau đó thời im
bặt tên chúa cướp đã bị chặt đứt làm đôi. Chí Trung ngơ ngẩn một hồi thầm nghĩ:
Kiếm Pháp Triệt Ma lợi hại như thế sao?
Nói
về Chí Trung thấy tên chúa cướp với chiêu Tuyệt Đao Đoạt Mệnh quá lợi hại như
vậy bằng vận mười hai thần công lực lên cánh tay xử dụng tuyệt chiêu Triệt Ma Kiếm
Pháp chém chết Chúa cướp, bọn lu la sợ quá chúng thi nhau chạy thoát thân bán
sống bán chết.
Hai
vợ chồng trẻ chạy tới lạy tạ ân nhân cứu mạng, Chí Trung nhìn kỷ chàng thanh
niên nầy cũng là trang hảo hán khôi ngô tuấn tú, ra cách con nhà có học sao lại
ở nơi hoang vu hẻo lánh nầy. Có lẽ nhỏ hơn mình chỉ hai ba tuổi.
Chàng
thanh niên trai tráng nói:
Tôi tên là Thạch An, vợ tôi tên là Kiều My,
hai vợ chồng tôi sinh sống trên khúc sông nầy, hơn hai năm có với nhau được một
mụm con hằng ngày vợ chồng tôi đánh cá trên nhánh sông nầy để sanh sống. Không
ngờ có một bọn ăn cướp tới làm hại, chúng nó ở cách đây khá xa nghe nói trong
một khe núi ve sầu không ai dám động đến chúng. Quan Phủ mấy lần vây bắt chúng
nhưng đều bị chúng giết sạch hết thảy, ít khi thấy bọn cướp xuất hiện không
hiểu vì sao hôm nay chúng lại đến đây, nếu ân nhân không đến cứu kịp thời vợ
chồng tôi đã tan đàn xẻ nghé rồi có lẽ giờ nầy xác tôi đã bị cá nuốt. Chúng là
mối họa cho dân chúng nhưng chưa ai làm gì được may nhờ Ân Công diệt trừ, dứt
đi mối họa cho dân về sau. Xin mời ân nhân ghé qua nhà để vợ chồng tôi hầu tạ.
Chí
Trung thấy Thạch An ăn nói lưu loát, lại có võ nghệ cao cường quả là đệ nhất võ
công cao thủ nếu như mình không học được võ công đệ nhất gia truyền thời không
phải là đối thủ của Thạch An. Hai vợ chồng trẻ nầy không phải là dân quê mùa
sao lại lẩn tránh người đời ẩn dật nơi đây, chắc là có nổi khổ riêng.
Chí
Trung chuyện trò với đôi vợ chồng nầy cũng có đôi phần tâm đầu ý hợp nên nói:
Thôi đừng gọi tôi bằng ân nhân nữa.
Chí
Trung hỏi:
Huynh năm nay bao nhiêu tuổi?
Thạch
An lễ phép trả lời:
Tôi năm nay 19 tuổi.
Chí
Trung nói:
Thế là Thạch đệ nhỏ hơn Huynh 2 tuổi.
Vợ
chồng Thạch An nghe ân nhân gọi mình là anh em huynh đệ thời mừng quá. Thạch An
chạy đến chỗ bụi rậm lôi ra một chiếc thuyền cũng khá lớn, vợ chồng Thạch An
đưa Chí Trung qua sông Chí Trung vào túp lều tranh cũng khá rộng nhất là sạch
sẽ thoáng mát vô cùng, Chí Trung ở lại theo lời mời của vợ chồng Thạch An. Chí
Trung hỏi gì vợ chồng Thạch An đáp trôi chảy đến đó.
Chí
Trung nói:
Vợ chồng hiền Đệ tài cao học rộng sao không
ra ứng thí làm quan giúp nước.
Thạch
An thở dài không nói Chí Trung biết có gì ẩn khúc Thạch An mới không tiện nói
ra, để câu chuyện khỏi tẻ nhạc, Kiều My hỏi:
Hiền huynh làm gì đi qua đây?
Chí
Trung nói:
Huynh lên Kinh Đô ứng thí.
Kiều
My nói:
Hiền huynh đậu Trạng Nguyên là cái chắc.
Chí
Trung khiêm nhường nói:
Nhân tài đất nước hiếm chi, núi nầy cao còn
có núi khác cao hơn nữa.
Thạch
An nói:
Hiền huynh nói cũng phải. Nếu đệ không nhìn
tận mắt thời không thể nào tin được, chỉ cần một chiêu là Ác Phong phải bỏ
mạng, nếu tin nầy đồn ra khắp Châu, khắp Bộ, đến tai Hùng Vương, thời cũng đủ
làm chức quan lớn rồi. Quả thật tiểu Đệ mến mộ võ công của hiền Huynh quá, khi
còn nhỏ cha Đệ có kể võ công của nhà Họ Chí mới đáng gọi là vô địch thiên hạ.
Thạch
An như chợt nhớ hỏi:
Hiền
huynh Họ gì?
Chí
Trung không đấu diếm nói:
Huynh Họ Chí tên Trung.
Thạch
An sững sốt thốt lên:
Thì ra hiền huynh là con của Chí Đại Nhân
tiếng tăm lường lẫy, thảo nào mà võ công hiền huynh khủng khiếp như vậy. Ác
Phong chết dưới tay huynh cũng là một ân huệ cuối cùng cuộc đời lẫy lừng một
tên tướng cướp.
Không
muốn ở lại thêm nữa Chí Trung nói:
Cuộc hội ngộ nào mà không có cuộc chia ly,
chia ly rồi hẹn ngày tái ngộ cuộc trần là thế, âu đây cũng là một sự thường ở
đời. Huynh tạm biệt vợ chồng hiền Đệ vậy.
Nói
xong Chí Trung lên ngựa nhắm hướng Kinh Đô Xích Quỷ phi ngựa lao đi.
Đường dài ngựa chạy bon bon
Bờ tre biến nước lanh quanh đường làng
Sông Âu sông Lạc đò sang
Lều giăng quán chật mấy hàng cau xanh
Chiều tà trời xuống non Tây
Nao nao sông nước lượn quanh chân trời
Hiu hiu gió thổi rì rào
Đồng quê kinh rạch một vài bông lau
Ngựa phi vùn vụt qua mau
Kinh đô xuất hiện một màu vàng son
Ngựa xe rộn rịp dọc ngang
Sắc màu nhung lụa người chen chật người
Kia rồi cáo thị kia rồi
Ta mau đến đó xem thời thử xem.
Nói
về Lạc Hầu Vương từ ngày dáng cáo thị ai giết được con Mãng Xà Tinh, thời triều
đình thưởng cho trăm lạng vàng, trăm lạng bạc, trăm cây vải, còn được phong
chức làm quan Tri Huyện nếu giỏi cả văn phong làm quan Tri Phủ. Cáo thị thông
báo đã dán lên, không bao lâu có hơn năm bảy người gỡ cáo thị nhận ấn chỉ lên
đường tiêu diệt Xà Tinh nhưng không một ai trở lại bị Xà Tinh ăn thịt hết rồi.
Tin đồi ra khắp cả nước, Xà Tinh còn lợi hại hơn con Quỉ Râu Xanh. Thế là không
còn ai dám đi diệt Xà Tinh nữa. Cáo thị lại được gián lên hơn năm tháng không
ai đá động đến, nay có người gỡ bản cáo thị Lạc Hầu Vương lấy làm mừng.
Nói
về Chí Trung đọc xong bản cáo thị liền gỡ xuống tức thời có người báo cho Lạc
Hầu Vương biết, Lạc Vương cho mời Chí Trung vào.
Lạc
Hầu Vương hỏi:
Tráng
sĩ quê quán nơi đâu? Tên họ là chi?
Chí
Trung thưa:
Vãn bối quê ở Bộ Ninh Hải, Đông Hải Châu,
Huyện Hải Hậu, tên là Chí Trung.
Lạc
Hầu Vương hỏi:
Tráng sĩ có quen biết Chí Nhân không?
Chí
Trung thi lễ thưa:
Chí Nhân là thân phụ của vãn bối.
Lạc
Hầu Vương vô cùng kinh ngạc nói:
Thì ra cháu là Chí Trung đây mà, Ta cùng cha
cháu là bà con Chú Bác, khi Cha cháu còn sống thường lên Kinh Đô gặp Bác. Trước
đây Quan Thượng Thư cũng đã đến đây nói nhiều về Cháu. Nghe nói Cháu đổ thủ
khoa ở cấp Bộ, sao không lên Kinh Đô ứng thí để thi Trạng Nguyên. Nếu Cháu
không muốn vào Kinh Đô Văn Lang ứng thí Trạng Nguyên thời Cháu ở lại đây để Bác
báo cáo lên Quốc Vương Vua Hùng, xin bổ nhiệm cho Cháu chức quan Tri Phủ, Dòng
Họ Chí vẩn còn uy thế nơi Triều lắm. Cháu không cần phải đi đánh với con Xà
Tinh ấy đâu, thiên hạ thiếu gì người tài. Cháu khỏi lo điều đó, diệt trừ con Xà
Tinh có người khác.
Chí
Trung nói:
Con muốn lập công với Triều Đình, tỏ rõ uy
danh của Dòng Họ Chí. Bác để cho con đi diệt trừ con yêu tinh đó trừ hại cho
dân lành.
Lạc
Hầu Vương thấy khí phách Chí Trung như vậy không ngăn cản nữa. Bằng cấp ấn lệnh
cho Chí Trung lên đường diệt yêu tinh.
Khí phách hùng anh dậy trong ta
Hào khí bừng lên chí bay xa
Rồng Tiên con cháu luôn bất khuất
Dù cho Xà Quỉ lắm tài ba
Gươm báu Vua Hùng trao bén ngót
Đã từng chém Quỉ diệt tà Ma
Đất trời ngang dọc hiên ngang bước
Bốn biển tung hoành chí ông cha.
--------------
HẾT QUYỂN 1.
COMMENTS