VĂN LANG SỬ TRUYỆN CÂU CHUYỆN HỒNG TRẦN CUỘC ĐỜI THANH VÂN 2003 Lê Văn An QUYỂN 3 Nói về Thạch An không ngờ ...
VĂN LANG
SỬ TRUYỆN
CÂU CHUYỆN HỒNG TRẦN
CUỘC ĐỜI THANH VÂN
2003
Lê Văn An
QUYỂN 3
Nói
về Thạch An không ngờ Phi Hổ lại tốt bụng như vậy từ chối cũng không được, nhận
con ngựa mà lòng cảm động chưa thấy người nào tốt bụng như vậy, bốn người đi về
ngôi nhà nghĩ. Bà Liễu Huệ biết chuyện Phi Hổ tặng cho Thạch An con ngựa đạt
giải của mình, Bà kính mến Phi Hổ vô cùng mời Phi Hổ ở lại trò chuyện với bốn
người cho vui. Phi Hổ ở lại chuyện trò vui vẻ hỏi tới đâu Thạch An trả lời lưu
loát đến đến đó. Phi Hổ càng trò chuyện càng kinh ngạc thấy Thạch An học cao
hiểu rộng nên nói có lẽ gia đình Huynh là gia đình danh gia vọng tộc, nên mới
học cao hiểu rộng như vậy. Thạch An chỉ biết thở dài, Phi Hổ biết Thạch An có
chỗ khó nói liền làm thinh không hỏi nữa.
Bà
liễu Huệ thấy hai người tâm đầu ý hợp như vậy, nên nói:
Hai người đều là trang háo hán anh tài trời
xuôi cho hai người gặp nhau sao không kết nghĩa làm anh em.
Phi
Hổ cũng như Thạch An nghe rất phải liền quỳ xuống bái lạy trời đất kết nghĩa
làm anh em. Hai người tuổi bằng nhau thạch An sinh tháng hai, Phi Hổ sinh tháng
sáu, Thạch An làm Đại Ca Phi Hổ làm Tiểu Đệ. Hai người kết nghĩa làm anh em
Huynh Đệ xong, nói chuyện hết sức tâm đắc hết chuyện thương gia đến chuyện gian
hồ kiến thức Thạch An quả là sâu rộng không chuyện gì là không biết.
Phi
Hổ như nhớ ra chuyện gì liền hỏi Bà Liễu Huệ:
Bá Mẫu định về nơi đâu?
Bà
Liễu Huệ nhìn Thanh Vân. Thanh Vân như hiểu ý, nhưng thấy Phi Hổ quá tốt bụng
không dấu diếm nói:
Bốn người Tỷ Tỷ đến Thuận Yến Giang.
Nghe
nói đến Thuận Yến Giang. Phi Hổ như suy nghĩ nói:
Cha đệ thường nhắc đến Thuận Yến Gia.
Phi
Hổ nói:
Tỷ Tỷ có biết Thịnh Lão Gia không?
Thanh
Vân nghe hỏi đến Cha mình liền làm thinh, Kiều My nhanh miệng nói:
Thịnh Lão Gia chính là Gia Gia Tỷ Tỷ.
Phi
Hổ ồ lên một tiếng:
À ra là thế. Đệ thường nghe Cha nói Thịnh
Lão Gia là đại cao thủ thuộc hàng nhất nhì võ lâm, nhưng ít ai biết đều đó. Cha
đệ đệ từng là bạn thân với Thịnh Lão gia hơn 30 năm về trước. Cha của đệ thường
nói chỉ có một người thắng nổi Thịnh Lão Gia mà thôi. Đệ có hỏi ai mà ghê gớm
như vậy, Cha đệ làm thinh không nói. Cha đệ nói dù thua dưới tay người ấy không
lấy làm tuổi nhục vì ông ấy chính là đệ nhất võ tướng Văn Lang, đứng đầu các võ
tướng trong nước. Danh tiếng lừng lẫy, qua nhiều đời uy thế rất lớn. Thịnh Lão
Gia chỉ trừ con người ấy ra thời không ai đánh bại được.
Kiều
My nói:
Võ học Tô Gia mới là đệ nhất cao thủ.
Phi
Hổ lắc đầu:
Tuy Cha của đệ không nói nhưng đệ vẩn thường
nghe khách giang hồ nói bàn luận về võ học phải kể Dòng Họ Chí. Từ xưa tới nay
chưa ai đánh bại Dòng Họ nầy, tuy đệ không bàn cải về bàn luận giang hồ, nhưng
đệ cũng muốn đấu với con cái Dòng Họ Chí có phải lời đồn là thật không.
Kiều
My nói:
Lời đồn mà sao không thật được.
Cô
định nói nữa nhưng thôi. Phi Hổ hơi ngạc nhiên trước cử chỉ tán thán ca ngợi
Dòng Họ Chí của Kiều My, nhưng nghĩ đó cũng là chuyện bình thường của con
người, chỉ nghe danh nhưng chưa bao giờ thấy mặt hư thực ra sao. Thanh Vân tự
nảy giờ không để ý mấy về bàn tán giữa Kiều My và Phi Hổ mà nghĩ về Cha mình
Thịnh Lão Gia Thanh Vân vét óc suy nghĩ không hiểu ở Thuận Yến Giang có Thịnh
Lão Gia nào nữa không. Ở đời trùng tên trùng họ thiếu gì vì cha mình nào biết
võ công. Phi Hổ là người tinh tế vì hiểu rõ bốn người đi cả ngày cũng đã mất
nhiều sức lực, cần yên tỉnh lấy lại sức. Thanh Vân ngủ một giất ngon lành khi
thức dậy thời mặt trời cũng đã lên cao, nhưng không ai đánh thức mình dậy.
Thanh
Vân nhìn Kiều My nói:
Sao không kêu chị dậy.
Kiều
My nói:
Bá Mẫu không cho kêu.
Thanh
Vân biết mẹ rất thương mình, nên để mình ngủ không kêu mình dậy. Thanh Vân kêu
Thạch An tới nói:
Đệ đã có con ngựa để cởi nên Tỷ Tỷ định mua
một cỗ xe ngựa thuộc loại thượng hạng với con ngựa khỏe mạnh, vì từ đây về
không còn đường rừng đèo dốc nữa, đi ngựa đi xe vẩn tốt hơn. Chỉ cần đi một
ngày là tới Thuận Yến Giang.
Thạch
An ra đi không bao lâu thời trở lại nói:
Đi khắp thị trấn nầy các cổ xe bán hết rồi
chỉ còn một cổ xe thượng hạng dùng cho các bậc quan gia, giá đắc vô cùng.
Thanh
Vân hỏi:
Đắc là bao nhiêu?
Thạch
An thở ra:
Cả ngựa lẫn cỗ xe mười lượng vàng.
Thanh
Vân lấy mười lượng vàng ra đưa cho Thạch An. Thạch An chưa kịp nhận thời có
người lên tiếng nói:
Mười lượng vàng thời có đáng là bao đối với
một thương gia giàu có thuộc hàng bậc nhất ở Phúc Châu.
Người
vừa lên tiếng không ai khác hơn là Phi Hổ, Phi Hổ nói:
Đã là người nhà, Cha của đệ đã mua cỗ xe
ngựa cho Bá Mẫu rồi.
Chỉ
có kiều My là không kinh ngạc nói:
Gia Gia Tỷ Tỷ danh tiếng lừng lẫy qua lại
quen biết thương gia khắp nơi ai mà không biết giúp đở cho con cái Lão Gia là
chuyện bình thường.
Vừa
đến nhà khách Tô Lão Gia đã chờ ở đó rồi, Tô Lão Gia hôm nay cũng mặc bộ đồ đen
trông có vẻ oai nghi như là một hiệp khách giang hồ, không giống như thương gia.
Đồ ăn cao lương mỹ vị đã dọn sẳn lên bàn như bửa tối.
Tô
Lão Gia nhìn Bà Liễu Huệ tuy lớn tuổi nhưng mẫu người xinh đẹp sang trọng lầm
tưởng là Bà Thịnh Gia, chấp tay nói:
Kính chào phu nhân.
Bà
Liễu Huệ đáp lễ cung cách quý phái:
Nghiêng mình kính cẩn chào Tô Gia.
Tô
Lão Gia nhìn cung cách đối nhân xử thế tao nhã của Bà Liễu Huệ nói:
Quả là danh bất hư truyền tiếng đồn không
sai.
Lão
nhìn Thanh Vân nhìn Kiều My, rồi nhìn Bà Liễu Huệ. Lão nói:
Lão Đệ xa cách Lão Huynh hơn ba mươi năm chúng
tôi chưa gặp lại nhau. Lão gia khỏe mạnh chứ?
Bà
Liểu Huệ chưa kịp trả lời, thời Thanh Vân trả lời:
Thưa Bá Bá Gia Phụ vẩn khỏe mạnh.
Lão
hơi ngạc nhiên nhưng rồi cũng cho qua. Cơm nước xong Thanh Vân không muốn ở lại
thêm nữa nói:
Chúng ta lên đường thôi Mẹ.
Bà
Liễu Huệ gật đầu chào từ biệt gia đình Tô Gia, Tô Lão Gia nói:
Xin gởi lời thăm Thịnh Lão Gia.
Vừa
bước ra khỏi ngôi nhà thời thấy Phi Hổ cùng cỗ xe ngựa chờ sẳn ở đó rồi. Bốn
người vẫy tay chào Tô Gia lên xe, Thạch
An cỡi con ngựa ô theo sau. Tô Gia nhìn chiếc xe ngựa đi xa lần lẩm bẩm: Xin
đại ca tha thứ cho Ngũ Đệ. Chúng ta sẽ có ngày gặp lại nhau. Thì ra Tô Gia là
người thứ năm trong Ngũ Tuyệt Thần Quân. Từ khi Ngũ Tuyệt Thần Quân giao đấu
với Chí Công ông nội của Chí Trung ba ngày
ba đêm, tuy là không ai hơn ai bổng đệ nhất Thần Quân tức là Thịnh Lão Gia dừng
trận đấu nói Ngũ Tuyệt Thần Quân chúng tôi đành chịu thua vậy, nếu còn tiếp tục
đánh nữa thời năm chúng tôi không tự lượn sức mình, tuy đấu ba ngày ba đêm
nhưng đại nhân chưa bao giờ rút kiếm ra. Vì nếu Bảo Kiếm rút ra năm chúng tôi
khó mà toàn mạng, chúng tôi theo lời hứa sẽ giải tán Ngũ Tuyệt Thần Quân. Không
xưng bá gian hồ nữa. Từ đó năm người chia tay, ba người không lập gia đình
nghiêng cứu tu luyện võ học suốt hơn 30 năm, còn hai người lập gia đình, trở
thành thương gia giàu có Thịnh Lão Gia, Tô Lão Gia.
NHỚ AI
Lũy tre thương nhớ xốm làng
Đàng cò thương nhớ ruộng đồng bao la
Gió thu gầy bệnh tương tư
Để cho lá rụng lá đi tìm sầu
Thôn quê ôm lấy nắng chiều
Sông quê gợi nhớ con đò sớm trưa
Hàng cau nhớ ánh trời lên.
Làm cho mây nhớ mây quên đường làng
Lá xanh đã nhuộm lá vàng
Cho lòng man mác cho lòng tương tư
Trăng tìm trăng mãi tìm ai
Trăng gầy trăng khuyết trăng lu trăng mờ
Vi vu tiếng sáo mục đồng
Chân quê xa thẳm một màu xanh xanh
Một vùng trời đất mênh mông
Bước chân vạn dặm non sông vạn ngàn
Gió nghe chân mỏi gối mềm
Nhớ ai dòng lệ đầm đìa nhớ ai.
Tiếng
xe cộc cạch trên đường dài, vượt qua không biết bao nhiêu xốm làng, lũy tre
đồng ruộng, con đò, sông nước Đất Trời bao la, cảnh trời mùa thu làm tràn ngập
nổi nhớ tràn đầy yêu thương.
Trên đồng ruộng lúa
Người nông dân khôm người nhổ cỏ
Vài cô thôn nữ
Mấy người bưng gánh
Gió hiu hiu dưới bầu trời nắng sớm
Cò trắng lã bay qua đồng ruộng
Đám mục đồng nghe chim hót chim ca
Đường làng uốn khúc
Nhà tranh vách lá
Khói lam lan tỏa
Gia đình đoàn tụ
Tình cha con chồng vợ anh em
Nghĩa xốm làng chung nhau cuộc sống
Thuyền vội vã chạy qua sông lớn
Mây lững lờ mây đợi mây yêu.
Bức tranh quê tuyệt đẹp làm sao
Lòng xúc cảm bao niềm yêu nỗi nhớ.
Thanh
vân thốt lên:
Quê hương Văn Lang đẹp quá đất trời như đồng
bệnh thương yêu một màu xanh hiền hòa.
Cổ
xe ngựa vang lên vội vã, như nói rằng tạm biệt những vùng quê. Miền quê như lần
lần lùi lại, phố thị lần lần hiện ra quần áo đua chen sắc màu rực rỡ.
Kiều
My mừng rỡ nói:
Tỷ Tỷ Thanh Vân tới thị trấn Nam Giang rồi,
chỉ cần hơn nữa ngày là về tới nhà.
Thị
trấn Nam Giang lớn hơn thị trấn Đồng Xuân phố xá chợ búa khắp nơi, xe cộ ra vào tấp nập, trong đó có
những đoàn xe từ Thuận Yến Giang tới. Thanh Vân trong lòng rộn rã nhìn thấy
trước mặt là một quán trọ rất lớn khách ra vào lên đến cả trăm người, suốt
quảng đường dài Thanh Vân Kiều My thay nhau điều khiển xe ngựa có lẽ hai người
quen với đường dài nên không thấy mệt xe ngựa đi vào quán trọ, chủ quán thấy cổ
xe ngựa sang trọng tưởng là quan trên nên lật đật chạy ra tiếp đón, chủ quán
thấy người nào người nấy ra chiều quý phái lễ phép mời mọc ân cần. Chủ quán dẫn
bốn người đến phòng khách, cũng là phòng ăn, phòng nghĩ thượng hạn, dành riêng
cho những khách thượng lưu. Thạch An bồng Thạch Hào bốn người bước vào thấy
phòng khách sang trọng, phòng khách tuy rộng lớn nhưng chỉ có ba bộ bàn, hai
bàn đã đầy người có lẽ là những thương gia tiêu cục uy tín. Thanh Vân nhìn
quanh phòng khách một hồi như đánh giá những người khách chung phòng có gì đặc
biệt nhưng chẳng có gì là nổi bậc, cũng chỉ là khách thương buôn. Thanh Vân kêu
chủ quán, hãy dọn lên cho ta những món đặc sản thượng hạn ở Nam Giang. Chủ quán
như đã đón trước được điều nầy không lấy gì làm lạ đối với những người khách
hào hoa sang trọng, những món ăn cao cấp không bao lâu thời được bưng lên đầy
bàn.
Bốn
người đang thưởng thức những món ăn đặc sản, thời nghe bàn bên kia nói:
Nhị đệ chuyến nầy chúng ta đến Thuận Yến Gia
trao đổi hàng hóa vận chuyển hàng hóa về thị trấn Đồng Xuân gặp Tô Lão Gia, lấy
một số hổ cốt, sừng tê giác, gạt nai, về Nam Kinh Xích Quỷ còn nhiều đặc sản
khác, kể ra ba năm mình chưa đến thị trấn Đồng Xuân, chuyến đi xa nầy cũng hơn
nữa tháng.
Thanh
Vân nghe nói đến Thuận Yến Gia nên chuyên tâm chú ý. Người nhỏ tuổi hơn nói:
Đại Ca tai vách mạch rừng Đại Ca khẻ thôi.
Người
lớn tuổi nói:
Buôn bán với Thận Yến Gia hàng hóa rất an
toàn, nghe nói trước đây hai năm có bọn ăn cướp, cướp một tiêu cục chở hàng từ
Thuận Yến Gia đến Lũng Châu. Không bao lâu bọn cướp đó tức thời bị hủy diệt,
không còn một mạng.
Bàn
bên kia bổng có người nói:
Buôn bán với Thuận Yến Gia thời bọn cướp có
ba đầu sáu tay cũng không dám.
Một
chàng trẻ tuổi nói:
Thưa Bá Phụ, Thuận Yến Gia có gì bí mật mà
bọn cướp sợ như vậy.
Nghe
câu hỏi nầy không ai dám trả lời, hay là không dám nói. Thanh Vân thấy thế liền
trả lời:
Vì Thuận Yến Gia toàn là những cao thủ võ
lâm.
Lão
trưởng bối râu dài ba chồm nói với người thiếu niên:
Cô Nương bên kia nói đúng đấy cháu. Tuy
Thuận Yến Gia ra vẻ buôn bán bình thường nhưng là một bang phái lớn tàn Long
ngọa Hổ ẩn mình trong ấy, nên không ai dám động đến.
Thanh
Vân nhớ lại lời Phi Hổ liền nói:
Bọn cướp sợ Thuận Yến Gia, vì Lão Gia Thuận
Yến Gia Trang là đệ nhất Ngũ Tuyệt Thần Quân.
Kiều
My nghe Thanh Vân nói thế thời nói:
Tỷ Tỷ, Lão Gia.
Thanh
Vân ngắc lời:
Tỷ Tỷ đoán vậy thôi.
Không
ngờ lời nói xác nhận của Thanh Vân làm cho những người có mặt trong nhà khách
sang trọng giật mình tái mặt, tên chủ
quán lại càng tái mặt hơn. Cũng vì lời nói nầy mà bốn người Thanh Vân gặp rắt
rối, Thạch An vốn cũng nghe lời đồn về Ngũ Tuyệt Thần Quân nhớ lại lời nói Phi
Hổ, cũng như sự tiếp đón của Tô Gia khi nghe Thanh Vân nói mình là con của
Thịnh Lão Gia Thạch An nghĩ không lẽ Tô Gia cũng là một trong Ngũ Tuyệt Thần Quân.
Thạch
An liền hỏi Thanh Vân:
Thanh Tỷ Tỷ, Tô Gia không lẽ…
Thanh
Vân nói:
Không lẽ gì nữa Tô Lão Gia ở thị trấn Đồng
Xuân cũng là một trong Ngũ Tuyệt Thần Quân.
Sự
xác nhận của Thanh Vân lần thứ hai làm cho những người trong quán như muốn
nghẹt thở một thông tin bí mật làm chấn động gian hồ. Bổng một hảo hán trạc
tuổi bốn mươi đứng dậy chấp tay hướng về Thanh Vân chính là trưởng thương đoàn
Kinh Châu thưa rằng:
Cô nương, cô nương xác nhận Tô Lão Gia ở thị
trấn Đồng Xuân, cũng như Tịnh Lão Gia ở Thuận Yến là trong Ngũ Tuyệt Thần Quân, cô nương lấy gì
làm chứng cho lời nói của mình.
Thanh
Vân nói:
Lấy võ học làm chứng, nói về đao pháp ai hơn
được Tô Gia.
Vị
hảo hán lẩm bẩm: Phong Đao. Thanh Vân nói:
Đúng vậy chính là Phong Đao.
Vị
trưởng bối râu ba chòm lẩm bẩm: Phong đao chính là người thứ năm trong Ngũ
Tuyệt Thần quân.
Thạch
An đến lúc nầy mới thấy được Thanh Vân vô cùng lợi hại, không phải như những
người con gái tầm thường cũng phải thôi vì Thanh Vân là con của nhất tuyệt Thần
Quân. Bốn người nhìn thấy khách lần lượt bỏ đi hết mặt mày có vẻ sợ hãi, thời
không hiểu là chuyện gì họ nhìn thấy bốn người Thanh Vân như nhìn thấy một quái
vật không ai dám đến gần. Bà Liễu Huệ tuy không hiểu chuyện giang hồ nhưng cuộc
nói chuyện hôm nay như có gì không ổn. Bốn người ăn xong trả tiền cho chủ quán,
con mắt chủ quán vô cùng khác lạ.
Thanh
Vân nghĩ: Ngươi dám dụng đến ta sao? Thanh Vân kêu Thạch An tới nói:
Chúng ta đi thôi hãy cẩn thận.
Thế
là bốn người nhắm hướng Thuận Yến Giang đi tới khi đến xốm làng thưa thớt, thời
có tiếng ngựa từ sau phi tới không bao lâu thời theo kịp cổ xe ngựa đó là bốn
kiếm thủ trung niên chận xe lại nói:
Các vị theo tôi.
Thạch
An rút kiếm ra nói:
Các vị muốn gì?
Vị
kiếm thủ có lẽ lớn tuổi nhất nói:
Chúng tôi chỉ mời các vị chứ không làm hại
các vị. Các vị trở vào thị trấn gặp một người, các vị có được bình yên hay
không người nầy sẽ quyết định.
Thạch
An nói:
Ta không đi gặp thì sao?
Chỉ
thấy bốn người kiếm thủ cười nhạt, mặt lạnh như liền nói:
Không đi cũng không được?
Thạch
An quát:
Thắng được ta thời các người làm gì thì làm.
Người
lớn tuổi trong bọn chúng nói:
Tứ Đệ dạy cho thằng nầy một bài học đi.
Tức
thời trong bốn người một lao nhanh tới ra tay tốm lấy Thạch An, Thạch An nào
chịu thua chống trả hai bên đánh nhau dữ dội bất phân thắng bại, thấy Thạch An
không phải tay vừa lên tiếng nói:
Chúng ta đánh giá thấp thằng nhãi nầy rồi,
võ công xem ra không thua gì chúng ta đâu.
Thanh
Vân biết một mình Thạch An không thể nào chống lại bốn người liền quát:
Dừng lại ta sẳn sàng đi theo các ngươi.
Tức
thời cổ xe ngựa quay lại thị trấn đến một khu nhà sang trọng có lẽ giàu có nhất
thị trấn Nam Giang nầy bốn kiếm thủ dẫn bốn người vào một căn nhà sang trọng
không khác gì ở Tô Gia. Bàn ghế hoa văn cầu kỳ bóng loáng sang trọng như chỗ ở
của Vương Quan.
Sự
chờ đợi không bao lâu thời tên chủ quán xuất hiện chấp tay nói:
Chúng ta lại gặp nhau.
Thanh
Vân nghĩ: Thì ra làm khó dễ ta là tên nầy. Thanh Vân hỏi:
Ngươi muốn gì ở chúng tôi?
Tên
chủ quán tươi cười nói:
Các vị chờ một chút nữa, Ông chủ sẽ đến
ngay.
Tiếng
chân nhiều người bước đến, ngoài bốn tên khi nảy có thêm một người Thanh Vân
nhìn thấy người đó thời giật Cả mình. Kiều My cũng vậy, vị trung niên nhìn bà
Liễu Huệ, Thanh Vân, Thạch An đến khi nhìn thấy Kiều My thời kinh hãi nói cô:
Kiều My đó phải không?
Đến
lúc nầy Thanh Vân không còn lầm lẫn được nữa người quản gia của Cha. Chú Trung,
Kiều My bổng bậc khóc:
Tôi là Kiều My đây.
Lão
kinh hãi:
Cô còn sống sao? Còn cô chủ đâu?
Lão
nắm tay Kiều My chặc quá làm Kiều My kêu lên:
Đau quá.
Lão
như giật mình xin lỗi:
Lão Trung tôi quá sơ ý.
Lão
lại hỏi:
Cô Chủ đâu?
Kiều
My chỉ Thanh Vân:
Cô Chủ đứng sát bên lão đó.
Lão
nhìn quanh chẳng thấy Cô Chủ đâu cả định hỏi. Thanh Vân nói:
Tôi đây.
Lão
nhìn Thanh Vân nói:
Cô Chủ đây sao?
Thanh
Vân cười:
Tôi hóa trang đấy mà.
Lão
như chợt hiểu. Lão mừng quá quát:
Các ngươi đứng đó làm gì mau làm lễ ra mắt Cô
Chủ đi.
Nói
về tên chủ quán cùng bốn tay kiếm thủ nghe nói đến Cô Chủ thời sợ hết hồn quỳ
xuống:
Thuộc hạ có mắt như mù xin Cô Chủ tha mạng.
Thanh
Vân nói:
Không biết không có tội, các ngươi đứng dậy
hết đi.
Lão
Chủ Nô quát:
Mau cho người phi ngựa về Thịnh Gia Trang
báo cho Lão Gia biết ngay.
Bốn
tên kiếm thủ lên ngựa phóng đi mất dạng. Lão Nô Gia hối hả thuộc hạ kẻ ăn người
ở phục vụ bốn người hết sức chu đáo.
Lão
Nô Gia nói với Thanh Vân:
Cơ nghiệp Lão Gia khắp nơi khắp chốn không
đếm xể khu nhà giao dịch nầy là một trong hàng trăm chi nhánh của Thịnh Gia
Trang. Ở thị trấn Nam Giang nầy có hơn mười chủ quán đều là gia sản của Lão Gia
tí nữa thuộc hạ kẻ ăn người ở các cơ sở hơn cả trăm người đến đây ra mắt Cô Chủ.
Bà
Liễu Huệ không ngờ gia thế Thanh Vân giàu có quyền thế đến như thế, nội chỉ
trung tâm giao dịch ở đây cũng không kém gì Tô Gia, bên kia là trung tâm giao
dịch phân phối của Thịnh Gia Trang kho chứa nối nhau vài chục cái, xe ngựa ra
vào tấp nập. Người điều khiển nơi đây chính là Lão Trung. Hay còn gọi là Lão Nô
Gia quán xuyến cơ nghiệp cho ông chủ, Thạch An cũng không ngờ Thịnh Lão Gia lại
giàu có đến thế. Nói về bốn người được phục vụ chu đáo ăn tắm ngủ nghĩ thoải
mái nhất là Thanh Vân cũng đã chọn lựa bộ đồ vừa ý sang trọng nhất ở Nam Giang.
Người ta thường nói người đẹp vì lụa lúa tốt nhờ phân Thanh Vân vốn đã đẹp như
Tiên, lại mặc chiếc áo hồng tơ lụa thượng hạn, với kiểu may khéo léo đường nét
tinh xảo mô đênh vừa sang trọng vừa quý phái làm nổi bật con người Thanh Vân
vừa xinh đẹp vừa lộng lẫy không bút mực nào tả cho hết. Thạch An như bị hút hồn
trước sắc đẹp cũng như sự cao sang quý phái của Thanh Vân. Thanh Vân bây giờ
không khác gì nàng Tiên trong tranh.
Lão
Nô Gia nhìn Thanh Vân không nháy mắt lão nói:
Đây mới đúng là Cô Chủ của Lão.
Tiếng
chân ồn ào vang lên mỗi lúc một nhiều thì ra gần hai trăm người toàn là những
thuộc hạ người ăn kẻ ở kéo đến lễ lạy ra mắt Cô Chủ còn sống lại trở về. Những
người nầy theo Thịnh Gia làm việc cho Thịnh Gia nhưng Họ chưa bao giờ thấy mặt
Cô Chủ, nay nhìn thấy Cô Chủ, Họ như mê mẩn trước sắc đẹp như Tiên giáng trần
của Thanh Vân như nàng Tiên làm sáng rực cả ngôi nhà. Họ ngưỡng mộ tự hào vì có
Cô Chủ xinh đẹp như vậy. Bà Liễu Huệ hết chứng kiến sự bất ngờ nầy, đến bất ngờ
khác hạnh phúc niềm vui dồn dập. Bà không khỏi liên tưởng đến tai họa đồm dập
những tháng năm qua không khỏi thở dài. Đời là thế khổ họa bao nhiêu, thời sung
sướng hạnh phúc bấy nhiêu. Bốn người ở lại ngôi nhà sang trọng không bao lâu
thời nghe có tiếng vó ngựa dồn dập hơn mấy mươi người phi ngựa vào ngôi nhà
Thanh Vân đang ở phải nói làm dậy rạp thị trấn Nam Giang. Dẫn đầu là hai người
đàng ông tuổi 50 hai con mắt sáng quắc
lộ rõ nội lực thâm hậu của bậc đại cao thủ võ lâm. Người ăn kẻ ở đều ra quỳ lạy
đón chào. Hai người đó là ai mà có uy lực như vậy.
Vừa
thấy hai người đàn ông trạc tuổi 50 Thanh Vân chạy ra nắm lấy tay Chú Ba, Chú
Tư. Chú Ba, Chú Tư vừa nhìn thấy Thanh Vân thời rơi nước mắt:
Cháu ta còn sống đây mà.
Thanh
Vân nhìn không thấy Cha hỏi:
Cha cháu không tới sao?
Chú
Ba Chú Tư nói:
Cha cháu đang bận tiếp khách.
Thanh
Vân hỏi:
Có phải Cha đang bận tiếp Ngũ Tuyệt Thần
Quân không?
Chú
Ba Chú Tư giật cả mình:
Ai nói cho cháu biết, cháu chỉ cần suy đoán
là biết ngay, Chú Ba Chú Tư nói, con nhỏ nầy tài hơn hai chú mầy rồi. Chú Ba
Chú Tư nói. Mau theo chú về Gia Trang
kẻo Cha cháu trông đợi. Thanh Vân quay lại nói với Chú Trung. Chú Trung sao
không đi luôn về với cháu, lão Trung Nô Gia nói Lão còn ở lại đây sắp xong công
việc rồi về sau.
Bà
Liễu Huệ, Thanh Vân, Kiều My lên cổ xe đoàn người hơn mấy mươi người khởi hành
nhắm Thịnh Gia Trang đi tới sợ trời tối đoàn người đi nhanh cỗ xe ngựa chạy bon
bon cây cối hai bên đường trôi lại phía sau vùn vụt, đoàn người đi không bao
lâu thời đô phố Thuận Yến Giang hiện ra.
Kiều
My nói:
Tới Thuận Yến Giang rồi.
Bà
Liễu Huệ thấy nhà nhà san sát xe cộ dập dìu, mua bán tấp nập, kẻ qua người lại
đông đúc áo quần chen lấn như nem. Đô Phố Thuận Yến Giang chính là đô phố Phúc
Châu Quan Phủ nằm trong đô phố nầy, cách Thịnh Gia Trang chỉ hơn dặm. Bà Liễu
Huệ vừa đến cổng Gia Trang thì choáng ngộp bỡi sự giàu có của Thịnh Gia Trang
lầu đài nguy nga chạm rồng trổ phụng nếu đêm so cơ nghiệp Tô Gia, thời Tô Gia
chỉ là con chuột, còn Thịnh Gia Trang là con voi. Người trong Gia Trang kẻ ăn
người ở hơn mấy trăm người đều ra đón tiếp cô chủ, ai nấy nét mặt rạng rỡ như
ban mai mùa xuân.
Bổng
trong đám đông có một người xuất hiện Ông lao nhanh tới nắm lấy tay Thanh Vân
nước mắt Ông ràng rụa kêu lên:
Con của Cha.
Ông
ôm chầm lấy Thanh Vân như tìm lại sự an ủi vô tận. Ông buôn Thanh Vân ra:
Để Cha xem nào Con có sao không?
Ông
thấy Thanh Vân vẩn xinh đẹp như ngày nào Ông mừng rỡ reo lên:
Con không sao cả, cảm ơn trời đất.
Ông
dắt Thanh Vân đến gặp ba người giới thiệu:
Con ra mắt Tam Lão thúc thúc đi.
Thanh
Vân là người thông minh biết ngay Ba Lão Cha giới thiệu chính là Ngũ Tuyệt Thần
Quân, cô quỳ xuống lạy từng người:
Con ra mắt tam đại Thần Quân thúc thúc.
Ba
vị Thần Quân lấy làm vừa lòng khen vùi con bé:
Ngoan lắm.
Ba
vị Thần Quân phát tay một cái đở Thanh Vân dậy. Thanh Vân là người thông minh
lại muốn trả ơn sự cứu mạng, nắm lấy tay Kiều My, Thạch An bảo:
Mau lạy tam sư phụ Thần Quân đi.
Thạch
An là người lanh trí biết dụng ý của Thanh Văn liền quỳ xuống sát đất nói:
Con là Thạch An xin kính lạy tam sư phụ.
Kiều
My lạy theo. Ba vị Thần Quân hơi ngạc nhiên nhưng sau đó hiểu ý nói:
Cái con nhỏ nầy ngươi làm gì thế.
Thanh
Vân nắm lấy tay ba vị Thần Quân nói:
Tam đại thúc thúc không lẽ tam đại thúc lúc
chết rồi không có chân truyền hay sao.
Tam
Đại Thần Quân phất tay đở Thạch An dậy nhìn Thạch An khôi ngô tuấn tú cốt cách
hơn người phải nói là người có căn cơ luyện võ rất tốt, nếu được đào tạo bài
bản sẽ trở nên một nhân tài đại cao thủ võ lâm. Thịnh Lão Gia tưởng Thạch An
lọt vào mắt xanh của con mình nên không không có gì là phản đối. Tam Đại Thần Quân
thấy Đại Lão Gia không có gì phản đối liền nói:
Ngũ Tuyệt Thần Quân nhận ngươi với một điều
kiện là ngươi phải thách đấu với một người nếu người đó còn sống, ta chưa nói
trước người đó là ai khi nào ngươi học chân truyền võ công của Ngũ Tuyệt thời
ngươi sẽ tự biết.
Thạch
An tưởng như mình đang nằm mơ, liền lạy xuống chín lạy:
Thạch An đệ tử kính lạy tam sư phụ.
Thanh
Vân nói:
Còn một người đệ không lạy sao?
Thạch
An nhanh trí bước tới lạy Thịnh Lão Gia:
Đệ tử Thạch An kính lạy nhất đại sư phụ.
Đến
lúc nầy Thịnh Lão Gia mới biết mình đón sai lầm Thạch An không phải là người
yêu của Thanh Vân, Lão còn hơi ngần ngừ. Thanh Vân nói:
Thạch Đệ cứu mạng sống của con đấy, lại là
chồng của Kiều My.
Nghe
nói Thạch An cứu con gái Lão, lúc ấy Lão mới gật đầu ưng thuận, Kiều My mừng
rơi nước mắt. Nói về Bà Liễu Huệ ở chung với Thanh Vân trong căn nhà sang trọng
rộng lớn, căn nhà mà Thanh Vân thường ở từ khi còn nhỏ đến lớn. Bà liễu Huệ
thấy căn nhà trang trí đơn sơ nhưng toàn những đồ quý hiếm đắc giá vô cùng, tuy
Bà mới bước đến Thịnh Gia Trang nhưng Bà cảm thấy ấm cúng vô cùng vì bên Bà lúc
nào cũng có Thanh Vân, Kiều My nhất là cháu Hào như đeo bám bà luôn gọi ngoại
ngoại. Bà Liễu Huệ cảm thấy rất vui, nhưng cũng không kém vẻ buồn vì chưa nghe
tin tức Chí Trung đâu cả.
Bà
Liễu Huệ Thanh Vân, Kiều My ba người đang trò chuyện vui vẻ thời có người hầu ở
đến nói:
Thưa Cô Chủ Lão Gia cho gọi.
Thanh
Vân vội vã đến gặp Cha, có cả Chú Ba, Chú Tư cũng ở đó. Thịnh Lão Gia thấy
Thanh Vân đến nói:
Lại ngồi đây gần Cha.
Lão
nói:
Hai ngày nay Cha chưa cho gọi Con vì Cha
biết Con bận chuyện sắp xếp cho những người theo Con đến đây làm quen với lối
sống. Con hãy kể lại tất cả hơn hai năm Con lưu lạc ở đâu.
Thanh
Vân bắt đầu từ câu chuyện, xuống thuyền qua sông bị nước cuốn trôi nhấn chìm
tất cả, Con đã chết. Linh hồn con đã bay lên trời.
Thịnh
Lão Gia kinh hoàng:
Con nói sao! Con đã chết.
Thanh
Vân nói:
Thưa Cha, Con đã chết, thân xác Con trôi
giạt hơn ba ngày hai đêm trôi theo trong dòng nước cuồn cuộn chảy xiết. Khi Con
tỉnh dậy thời biết mình còn sống, và người ta cứu Con với một viên Linh Đơn,
theo như lời kể thời viên Linh Đơn đó là do mẹ Âu Cơ cho.
Thịnh
Lão Gia, Chú Ba, Chú Tư kêu lên kinh ngạc:
Con sống lại là nhờ viên Linh Đơn do Mẹ Âu
Cơ cho.
Thanh
Vân nói:
Đúng vậy.
Thịnh
Lão Gia lẩm bẩm: Gia đình đó là ai mà được Mẹ Âu Cơ chiếu cố quan tâm như vậy.
Thanh
Vân kể tiếp: Khi con tỉnh dậy, không ngờ lại bị câm con không nói được gì cả.
Thịnh
Lão Gia sững sốt kêu lên:
Con bị câm.
Thanh
Vân gật đầu Cô nói tiếp: Lúc ấy Con đau khổ vô cùng Con muốn trở về nhà, nhưng
nghĩ lại thân gái dặm đường xa xôi nghìn dặm hơn nữa bị câm.
Chú
Ba hỏi:
Khi đó Con ở đâu mà xa xôi nghìn dặm?
Thanh
Vân nói:
Lúc đó con ở Huyện Hải Hậu, Đông Hải Châu.
Cả
ba người nghe Thanh Vân nói Huyện Hải Hậu xa xôi như thế liền giật cả mình.
Thịnh Lão Gia thở dài hỏi:
Gia đình đó như thế nào?
Thanh
Vân nói:
Gia đình người ta chỉ có hai mẹ con nhưng
lại là một gia đình có lễ giáo, có học thức lại tốt bụng không chê vào đâu
được. Con tình nguyện ở lại lại với hai mẹ con họ đền đáp chút công ơn cứu
mạng. Thế là con sống vui vẻ hơn hai năm, đến một hôm người con trai của bà lên
Kinh ứng thí, nhưng không thấy trở lại. Bà Mẹ ở nhà chờ đợi hơn năm tháng vẩn
biệt vô âm tích, vì quá thương con bà ngất xỉu, lúc đó con quá sợ hải khóc lóc
thảm thiết, nếu bà chết đi con sẽ bơ vơ nơi xứ lạ quê người bất chợt con nhìn
thấy một cái hộp thật đẹp, con vội mở ra tức thời một mùi thơm lan tỏa khắp nhà
tức thời thấy bà Tỉnh dậy, con mừng quá, nắm tay bà nói. Mẹ tỉnh dậy rồi không
ngờ con cũng hết câm luôn. Hai Mẹ Con ôm nhau mừng mừng tủi tủi. Con thường
nghe Mẹ Huệ kẻ về nỗi khốn khổ của gia đình không chỉ có một đời mà đến ba đời,
có lúc Mẹ Huệ nói con đất nầy không hợp với Dòng Họ Chí, có lẽ phải đi đến nơi
ở mới.
Thịnh
Lão Gia nghe Thanh Vân nhắc đến Dòng Họ
Chí thời mặt biến sắc. Ông hỏi Thanh Vân:
Con nói đến Dòng Họ Chí nào?
Thanh
Vân vô tình nào thấy sắc mặt Cha thay đổi. Thanh Vân nói:
Dòng Họ Chí, là Dòng Họ Chí sao Cha hỏi lạ
thế.
Thịnh
Lão Gia nghiêm sắc mặt hỏi:
Chàng thanh niên đó tên là gì?
Thanh
Vân vô tình không biết sắc mặt của cha đã thay đổi, sắc mặt cô hiện lên một nỗi
buồn xa xăm nói:
Chàng biến mất rồi. Chí Trung lên kinh rồi
biệt tích.
Thịnh
Lão Gia nghe hai chữ Chí Trung thời sững sốt thốt:
Oan gia có lẽ đây cũng là ý Trời.
Thanh
Vân thấy Cha như vậy không hiểu ra sao cả. Chú Ba, Chú Tư cũng thở dài. Thịnh
Lão Gia bổng hỏi Thanh Vân:
Cha Chí Trung là Chí Nhân, Ông Nội Chí Trung
là Chí Công phải không?
Thanh
Vân nắm tay Cha nói:
Sao Cha biết.
Ông
không trả lời chỉ biết thở dài nói:
Ý Trời, ý Trời.
Chú
Ba, Chú Tư nghe nhắc đến Chí Nhân, Chí Công, thời không khỏi biến sắc. Thịnh
Lão Gia nhìn Thanh Vân nói:
Nhà Chí Trung nghèo lắm sao?
Thanh
Vân nói:
Cũng chỉ khắm khá hơn người thường mà thôi,
nghe nói cha Chí Trung làm Quan Tri Huyện nhưng chỉ lo giúp dân giúp nước không
nói gì đến chuyện làm giàu, lại chết còn quá trẻ khi Chí Trung còn nằm trong
bụng mẹ.
Thanh
Vân nói:
Tuy anh Chí Trung nghèo nhưng văn võ song
toàn, phẩm chất cao quý, hiếu hạnh không ai bằng, trên đường về nhà con mới
biết anh Chí Trung đánh với con Xà Tinh, nghe nói con Xà Tinh bị anh Chí Trung
giết chết, nhưng Chí Trung cũng mất tích luôn.
Thịnh
Lão gia hỏi:
Người đàn bà quý phái đó có phải là Mẹ Chí
Trung không?
Thanh
Vân nói:
Thưa Cha đúng vậy.
Thịnh
Lão Gia như chìm vào suy nghĩ nói:
Thảo nào Dòng Họ Chí luôn uy danh thiên hạ,
phải nói là có sự lựa chọn rất kỷ.
Tuy
Lão chỉ nhìn sơ qua người đàn bà mới đến, nhưng cũng nhận ra loài Phụng Hoàng,
người thường khó mà sánh kịp.Thịnh Lão Gia nói:
Cha sẽ cho người tìm tông tích Chí Trung.
Chú
Ba, Chú Tư nghe anh cả nói như thế liền thở phào nhẹ nhổm. Thịnh Lão Gia như
nhớ ra chuyện gì nói:
Cha có chút việc cần phải đi, trước khi đi
Lão không quên dặn Thanh Vân chăm sóc Mẹ Chí Trung thật chu đáo.
Thịnh
Lão Gia đi rồi Thanh Vân nói với Chú Ba, Chú Tư:
Cha con khó hiểu làm sao. Còn hai Chú nữa
cũng lạ lạ làm sao.
Chú
Ba nói:
Con biết vừa rồi Cha Con căng thẳng lắm
không, chính Con cũng có phần đêm đếm sự rắt rối đó.
Thanh
Vân ngơ ngác hỏi:
Có chuyện đó sao?
Chú
Tư nói:
Nhưng không sao đâu sẽ có cách giải quyết.
Chú
Ba nói:
Cầu mong được như vậy.
Thanh
Vân nghe hai người nói qua nói lại không hiểu gì cả. Đây nói về Thạch An từ
ngày nhận Ngũ Tuyệt Thần Quân làm sư phụ, thời cả ngày lẫn đêm ở nơi vườn trúc
chí tâm luyện tập, võ công tiến bộ rất nhanh. Một hôm Thạch An tập luyện kiếm
thuật luyện đến ba chiêu cuối cùng trong Vô Hư Kiếm Pháp của Nhất Tuyệt Thần
Quân. Thạch An hét lên một tiếng thi triển chiêu Phi Long Sát Kiếm. Thạch An
phất tay một cái thanh kiếm như tia chớp lao đi chém vào trụ cây đứt tiện rồi
bay lên không lượn một vòng bay trở về tay của Thạch An. Thạch An lại hét lên
một tiếng thi triển chiêu Vô Ảnh Sát Kiếm chiêu kiếm tuôn ra cuồn cuộn rồi biến
đâu mất chỉ thấy những cọc trụ đã bị kiếm đứt thành nhiều khúc. Thạch An lại
hét lên một tiếng thi triển chiêu Đoạt Mệnh Sát Kiếm kiếm phong réo lên như ma
quỉ đòi hồn, thân hình Thạch An biến mất chỉ thấy kiếm phong phủ tới mười mấy
cây cọc tức thời bị chém ra hàng trăm mảnh, ai nhìn thấy cũng phải khiếp hồn
khiếp vía.
Bổng
có tiếng khen:
Khá lắm, khá lắm luyện đến tần thứ năm tuyệt
học Vô Hư Kiếm Pháp quả là hi hữu.
Ba
người liền xuất hiện, đó là Nhị Thần Quân, Tam Thần Quân, Tứ Thần Quân. Thấy ba
vị Thần Quân xuất hiện, Thạch An liền chạy đến lễ lạy.
Ba
vị Thần Quân nói:
Con quả có năng khiếu về võ học nên mới
luyện tập nhanh đến thế, chỉ cần có sáu tháng bằng luyện mười năm.
Nói
về Thạch An vốn có căn cơ võ học lại được bốn vị trong Ngũ Tuyệt Thần Quân chỉ dạy,
cọng thêm với tánh kiên trì quyết tâm khổ luyện ngày đêm, nên đã đạt những kết
quả bất ngờ.
Tam
Đại Thần Quân thấy Thạch An thi tiển ba chiêu tuyệt học trong Vô Hư Kiếm Pháp
thành tựu đến tần thứ năm quả là một chuyện hiếm thấy khen rằng:
Khá lắm, khá lắm không uổng công Tứ Tuyệt
Thần Quân truyền dạy.
Nhị
Tuyệt Thần Quân nói:
Con biểu diễn 18 chiêu tuyệt học Tu La
Chưởng cho ta coi.
Thạch
An vâng dạ hít một hơi chân khí sâu vào đan điền tiến tới xử dụng Tu La Bộ Pháp
phát huy tuyệt học Tu La Chưởng, chưởng pháp tuôn ra như nước chảy mây bay, như
trùng dương sóng dữ lớp sau xô lớp trước. Tam đại sư phụ cũng phải sững sốt
buộc miệng khen tuyệt quá. Thạch An đang biễu diễn chưởng pháp ở đỉnh cao bổng
hét lên một tiếng hai tay đánh về tản đá lớn cách đó hơn hai mươi mét chỉ nghe
một tiếng ầm tản đá liền bị bể ra làm ba làm bốn.
Tam
Tuyệt Thần Quân thấy thế nói:
Quả là một nhân tài hiếm thấy, chỉ tiết là
lực còn yếu nếu không tản đá kia đã nát vụn.
Tam
Tuyệt Thần Quân nói:
Con biểu diễn bảy chiêu Tuyệt Học trong Âm
Ma Quỉ Trảo cho ta xem.
Thạch
An vâng dạ hét lên một tiếng, xử dụng Âm Ma Quỉ Trảo kết hợp với Thiên Long Bộ
Pháp, tức thời Thạch An như ma như quỉ lúc ẩn lúc hiện, Quỉ Trảo biến hóa lợi
hại vô cùng đất đá bị Quỉ Trảo cuốn hút theo thần lực ai nhìn thấy cũng phải
kinh hãi. Tam Đại Thần Quân thấy Thạch An biết kết hợp tuyệt học võ công người
nầy với người kia trở thành một loại võ học mới lạ đứng nhìn không chớp mắt,
bổng một người xuất hiện người ấy không ai khác hơn là Thịnh Lão Gia Nhất Tuyệt
Thần Quân.
Thịnh
Lão Gia nói:
Quả làn sóng sau hơn hẳn làn sóng trước, trò
đã vượt hơn thầy đó là cái phúc của chúng ta.
Bổng
nghe Thạch An hú lên tức thời chỉ pháp đầy trời, chín chiêu Tuyệt Học Ma Chỉ
được thi tiển, chỉ phong véo véo đến rợn người kết hợp với Tu La Bộ Pháp chưởng
chỉ cùng một lúc xử dụng, ảo diệu đến kỳ lạ.
Tứ
Đại Thần Quân nói:
Đây là chiêu gì thế?
Nhị
Quân nói:
Chiêu gì nữa liên hợp tuyệt chiêu.
Thịnh
Lão Gia nói:
Quả là tôn sư võ học, Thạch An chỉ cần tu luyện
chín mười năm nữa thời khó mà ai hơn được.
Ông
liền nghĩ đến Chí Trung: Con rễ tương lai của Lão không biết ai sẽ hơn ai.
Thạch
An biểu diễn xong các môn tuyệt học với tất cả sức bình sanh làm cho bốn sư phụ
hết sức vừa lòng không uổng công truyền dạy Thạch An quỳ lạy bốn sự phụ như tỏ
lòng thành kính biết ơn.
Tứ
Tuyệt Thần Quân nói:
Ta đào tạo con không ngoài mục đích là giúp
nước giúp non, làm cho đất nước thanh bình không phải xưng bá xưng hùng. Sư phụ
đã thấm thía lời giáo huấn của một đấng cao nhân hãy lấy đất nước làm trọng, có
tài thời nên bảo vệ Tổ Quốc Non Sông, mới không uổng cái tài của mình. Có lẽ
phái Ngũ Tuyệt ta phải thay đổi cách nhìn vì loài chim đại bàng không chỉ biết
một vùng đất nhỏ, mà phải lấy trời cao đất rộng là nhà, biết làm rạng danh Tổ
Quốc Văn Lang. Đó mới là lối sống của bậc chính nhân quân tử, sự hơn thua để mà
làm gì. Tứ sư phụ hủy bỏ ý niệm giao đấu với người ta, vì người ta chỉ sống vì
dân vì nước không sống vì bản thân hay danh lợi mấy đời đều hy sinh cho non
sông Tổ Quốc.
Thạch
An nghe bốn sư phụ nói thế liền nghĩ đến Chí Ca Ca. Thach An nói:
Thưa sư phụ, con có quen biết một người võ
công cái thế, chỉ trong vòng một chiêu mà hạ gục Ác Phong cứu vợ chồng con
thoát kiếp nạn.
Bốn
sư phụ kinh ngạc Ác Phong. Thịnh Lão Gia hỏi:
Có phải là tên cướp ở núi Ve Sầu không?
Thạch
An nói:
Thưa đại sư phụ đúng vậy.
Tứ
Đại Thần Quân giật mình, Nhị Đại Thần Quân nói:
Ác Phong chính là tên phản môn phái Phong
Đao, hắn đã luyện tới tần thứ chín của Phong Đao cho đến Tô Ngũ Đệ cũng không
làm gì được hắn. Thế mà chỉ cần một chiêu là giết chết Ác Phong không phải là
chuyện kinh khủng sao.
Thịnh
Lão Gia hỏi:
Có phải người giết Phong Đao cứu vợ chồng
con là Chí Trung phải không?
Thạch
An kinh ngạc:
Sao sư phụ biết.
Thịnh
Lão Gia vuốt chùm râu:
Trên đời nầy ai giết được Ác Phong, nói gì
đến một chiêu, nếu không phải Bảo Kiếm Trảm Yêu của Dòng Họ Chí thời ai làm
được chuyện đó. Sở dĩ con Quỉ Râu Xanh chết dưới tay Chí Nhân là do trong tay
có Bảo Kiếm nầy. Chí Trung giết được con Xà Tinh cũng là do Bảo Kiếm nầy, Bảo
Kiếm trừ yêu diệt quỉ uy lực vô biên từ thời Hùng Vương dựng nước trao cho Dòng
Họ Chí. Chỉ nghe nói chứ ít người được thấy, hể Bảo Kiếm ấy mà rút ra thời đối
thủ khó mà sống, vì thế Ngũ Tuyệt Thần Quân mới chịu thua dưới Bảo Kiếm nầy,
còn luận về võ công thời Ngũ Tuyệt Thần Quân không hẳn thua Chí Công ông nội
Chí Trung, có thể nói là kẻ năm lạng người nửa cân khó mà phân thắng bại. Trước
đây ta có dự ý con đấu với Chí Trung tranh thắng bại giữa Ngũ Tuyệt ta, với Võ
Vương đệ nhất Văn Lang nhưng bốn sư phụ đã nghĩ lại vì Chí Trung là bậc anh
hùng nước Văn Lang, sự sùng kính của giới giang hồ rất lớn hơn nữa Dòng Họ Chí
có uy thế rất lớn nơi Triều Đình, lại có Bảo Kiếm trong tay nếu có ý làm tổn
hai đến uy danh của Dòng Họ Chí nhất định con phải chết dưới Bảo Kiếm nầy khi
nó đã rút ra.
Thịnh
Lão Gia nói:
Nghe đâu nơi biên cương có bọn Thổ Phỉ vô
cùng lợi hại phá hoại biên giới, đã xảy ra mấy trận giao tranh nhưng quân Văn
Lang đã thất bại hiện đang cầu cứu lên Triều Đình. Tin tức từ Kinh Đô Xích Quỷ
có treo bản chiêu hiền cầu người có tài ra giúp nước, đây chính là cơ hội cho
ban phái Ngũ Tuyệt ta làm rạng uy danh ban phái rạng danh non sông Tổ Quốc, con
hãy lên Kinh Đô tỉ thí đạt bản danh đề thống lãnh quân binh phá tan quân thổ
phỉ. Sư phụ đến núi Quỉ một chuyến tìm tông tích của Chí Trung.
Dặn
dò xong bốn vị Tứ Tuyệt Thần Quân phi thân biến mất. Nói về Thanh Vân từ khi về
Gia Trang nhờ Cha phát động khắp các thương gia tiêu cục xa gần tìm tung tích
Chí Trung, nhưng hơn sáu qua vẩn bặt vô âm tín, không có tin tức gì. Thanh Vân
càng lúc càng rầu buồn, thậm chí biến soi gương cài tóc, Bà Liễu Huệ thấy thế
xót xa vô cùng.
Quê nhà chiếc bóng năm canh
Người đi muôn dặm xa xăm mịt mù
Cánh chim bay mãi chẳng về
Mênh mông trời đất biết tìm nơi đâu
Vầng trăng buồn bả đêm thâu
Thu rơi lá rụng biết bao nỗi buồn
Chân trời em nhớ anh thương
Cô đơn mòn mỏi lệ tuôn đêm dài
Sao hôm tìm mãi sao mai
Năm dài tháng rộng khổ đau đợi chờ
Mây tuyệt vọng gió sững sờ
Chỉ nghe lách tách đêm về giọt mưa
Nặng lòng nặng cả tương tư
Mênh mông bác ngát hồn như lạc hồn.
Thanh
Vân lúc nào cũng nhớ đến Chí Trung Cô đang nhìn những đám mây trôi lững lờ trên
bầu trời xanh, như đang buồn vì mặt trời lặn tắt non Tây, một con Cò lạc bầy
vội vã tìm đàn, Thanh Vân cảm thấy lòng buồn bả.
Thời
sau lưng bổng có tiếng nói vang lên:
Tỷ Tỷ.
Thanh
Vân nhìn lại thời thấy vợ chồng Kiều My đứng đó không biết tự lúc nào. Thạch An
nói:
Đệ sắp lên Kinh Đô Xích Quỷ tỉ thí đem chút
tài năng ra giúp nước, sẳn tìm tin tức Chí Ca, Ngũ Tuyệt sư phụ đến núi Quỉ hơn
bảy ngày rồi tìm tung tích Chí Ca sự ra quân quyết liệt tìm Chí Ca lần nầy nhất
định sẽ có hiệu quả.
Thanh
Vân nghe nói Ngũ Tuyệt Thần Quân đến núi Quỉ tìm Chí Trung thời mừng rỡ thầm
nói: Con cảm ơn Cha.
Nói
về Thạch An từ biệt Bà Liễu Huệ, Thanh Vân, Kiều My, cỡi con ngựa ô nhắm hướng
Kinh Đô Xích Quỷ phi đi, ngựa phi nước đại không bao lâu thời tới Kinh Đô, trước
khi vào Kinh Đô Thạch An ghé vào một quán trọ sang trọng, trước dò xem tin tức
Chí Ca, sau nghe tin tức cáo thị Kinh Đô.
Thạch
An cột ngựa ghé vào quán, bước vào quán Thạch An thấy quán không bàn nào là
trống, tính định quây trở ra thời có người kêu lên:
Thạch
Huynh, Thạch Huynh.
Thạch
An nhìn lại thấy một cái bàn chỉ có ba người Thạch An mừng rỡ reo lên:
Thì ra là Phi Hổ đệ đệ.
Hai
người gặp nhau mừng rỡ, Phi Hổ nói:
Thạch Huynh cũng đến Kinh Đô tỉ thí.
Thạch
An gật đầu. Thạch An hỏi:
Đệ cũng không bỏ lở dịp nầy phải không?
Phi
Hổ gật đầu. Phi Hổ nói:
Để đệ giới thiệu hai vị tráng sĩ mới quen
nhau.
Phi
Hổ chỉ người áo trắng nói:
Tráng sĩ đây là Truy Hồn Đoạt Mạng, lừng lẫy
giang hồ.
Phi
Hổ chỉ người áo xanh nói:
Còn đây là Hào Hoa Bất Bại uy danh lừng lẫy.
Thạch
An chấp tay chào hai người nhưng mặt lạnh như tiền làm cho Truy Hồn Đoạt Mạng,
cũng như Hào Hoa Bất Bại lấy làm khó chịu.
Phi
Hổ nắm tay Thạch An giới thiệu:
Đây là Thạch An Huynh quen biết đã lâu nay
mới gặp lại.
Hai
người kia có vẻ xem thường chào lấy lệ. Nói về những người trong quán hầu hết là
những nhân tài tới Kinh Đô tỉ thí người nào người nấy đều mang đao mang kiếm,
nghe Phi Hổ giới thiệu người áo trắng là Truy Hồn Đoạt Mạng, thời không ít
người biến sắc, nghĩ khó mà đoạt giải nhất rồi đây. Chừng nghe Phi Hổ giới
thiệu người thứ hai là Hào Hoa Bất Bại, thời không ít người giật mình, nghĩ hai
người nầy cũng đến Kinh Đô tỉ thí chăng, tuy hai người nầy thấy còn rất trẻ
nhưng thật ra đã trên bốn mươi rồi. Ít có kẻ dám trêu vào Truy Hồn Đoạt Mạng,
và cũng không ít người con gái bị Hào Hoa Bất Bại làm cho mê hoặc, võ công lại
rất cao chưa thấy có người nào đánh bại hắn. Có lẽ Phi Hổ đã nghe danh hai con
người nầy, qua những người thương buôn, cũng như khách giang hồ nên ra vẻ kính
nể lắm. Những người có mặt trong quán họ chỉ để ý những gì nổi trội không ai để
ý đến người ngồi trong xó đó là một Công Tử xinh đẹp như con gái tướng người mảnh
mai mặt như hoa da như phấn.
Thấy
bàn Phi Hổ có vẻ vui nhộn vì sắc mặt người nào người nấy trông có vẻ chẳng ưa
gì nhau, nên có ý muốn tham gia, bằng nghĩ ra một trò vui đứng dậy đi tới bàn
Phi Hổ cũng chả cần thi lễ ngồi xệch xuống nói:
Tôi ngồi bên kia buồn chán quá đến đây cho
vui.
Người
ấy không cần ai mời, cũng không cần biết chấp nhận hay không chấp nhận tự ngồi
xuống, tự giới thiệu:
Tại hạ tên là Kim Tiên sư môn Thất Hiệp,
ngón nghề là bắt ma bắt quỉ.
Nói
xong thời gắp đồ ăn, ăn ngon lành. Chẳng mời ai cả, vừa ăn vừa chê dở, vừa khen
ngon. Những người trong quán nghe nhắc đến Thất Hiệp, thời ai cũng thất sắc
nhất là Truy Hồn Đoạt Mệnh, Hào Hoa Bất Bại biến sắc mặt đến nổi rất khó coi.
Vị công tử đẹp trai nầy như không để ý đến sự phản ứng của mọi người, cứ khua
môi múa mỏ nói chuyện trên trời dưới đất.
Thạch
An nghe đến Thất Hiệp thời mừng rỡ hỏi:
Các hạ là đệ tử Thất Hiệp thật sao?
Kim
Tiên vừa ăn vừa nói:
Không lẽ là giả.
Thạch
An nghe trả lời như thế biết hỏi thêm chẳng có kết quả gì nên làm thinh luôn.
Phi Hổ nhìn người mới đến tướng người mảnh mai như con gái tuy ăn nói chẳng ra
đâu vào đâu vì sự tinh nhịch đáng yêu của gã, có cảm tình ngay. Không cần để ý
cái tánh bất cần tinh nghịch của người khách không mời mà đến, Phi Hổ định giới
thiệu.
Kim
Tiên phất tay nói:
Tôi biết tất cả rồi.
Kim
Tiên vừa ăn vừa chỉ vị nầy là Truy Hồn Đoạt Mệnh, vị nầy là Hào Hoa Bất Bại, vị
nầy là Thạch Huynh, còn vị nầy là Đệ Đệ, Phi Hổ chỉ biết phì cười trước cử chỉ
đáng yêu nầy. Nhìn cử chỉ hành động của Kim Tiên, Phi Hổ cũng đánh giá được Kim
Tiên chỉ là một công tử trẻ con bước chân vào chốn trường đời, không có chút gì
là hiểu biết.
Để
cho cuộc gặp gỡ được vui Phi Hổ nói:
Hôm nay tôi đãi các vị.
Phi
Hổ gọi Tiểu Nhị đến gọi thêm những món cao lương mỹ vị thượng hạng ở xứ Kinh
Đô. Nói về Hào Hoa Bất Bại vừa nhìn thấy Kim Tiên thời biết ngay là gái giả
trai, có ý muốn tán tỉnh nhưng nghe nói đến Thất Hiệp thời không dám động vào.
Phi
Hổ hỏi Kim Tiên:
Các hạ đến Kinh Đô tỉ thí chăng?
Kim
Tiên nói:
Đây là cơ hội nghìn năm cho tôi làm tướng
soái theo Ca Ca đánh giặc Thổ Phỉ mũ đỏ, cho giặc Thổ Phỉ mũ đỏ biết thế nào là
con cháu Tiên Rồng không phải dễ ăn hiếp đâu.
Nghe
câu nói nầy không ai là không bụm miệng cười. Kim Tiên nói:
Các vị không biết đâu Chí Ca bổn công tử làm
giám khảo tuyển chọn nhân tài. Nên bổn công tử mới nắm chắc phần thắng.
Trong
quán lại một phen sôi nổi vì nghe người giám khảo chấm thi các trận tỉ thí
chính là Ca Ca của chàng công tử tinh nhịch nầy, ai nấy không dám kinh thường
mà ra vẻ kính trọng.
Thạch
An nghe nói đến Chí Ca thời mừng quá reo lên:
Cô nương nói sao Chí Ca Cô Nương có phải là
Chí Trung đó không?
Biết
mình giả trai đã bị bại lộ, Kim Tiên nói:
Huynh đây cũng biết Chí Trung Ca Ca nữa sao?
Lời
xác nhận nầy Thạch An như muốn hét lên Chí Ca xuất hiện rồi, nhưng Thạch An kìm
hảm lại được. Để cho chắc ăn Thạch An hỏi lại lần nữa:
Chí Trung của cô nương có phải là người giết
chết Xà Tinh đó không?
Tất
cả những người trong quán như nhốn nháo cả lên với câu hỏi nầy. Tất cả như nín
thở chờ đợi câu trả lời của Kim Tiên. Kim Tiên thấy mọi người nhốn nháo cả lên
như vậy chậm rãi nói:
Chí Trung Ca Ca không những giết chết con
Mãng Xà Tinh, mà còn gặp duyên kỳ ngộ học được võ công cái thế nên mới làm giảm
khảo chấm tỉ thí võ công chứ.
Sự
xác nhận của Kim Tiên, Thạch An như muốn bay ngay về Thịnh Gia Trang báo tin cho
Bá Mẫu cũng như Thanh Vân Tỷ Tỷ biết. Cái tin Chí Trung còn sống sau trận chiến
với Mãng Xà mà còn là giám khảo cuộc tỉ thí tuyển chọn nhân tài. Thông tin nầy
tức thời được lan nhanh ra khắp kinh thành Nam kinh Xích Quỷ, và cũng nhanh
chóng đến Thịnh Gia Trang. Nói về Phi Hổ sau khi biết được Kim Tiên là gái giả
trai thời lại càng thân thiện, nhưng không biết gọi bằng gì.
Bổng
Hào Hoa Bất Bại chấp tay hướng về Kim Tiên nói:
Hào Hoa tôi thật hân hạnh kết bạn với cô
nương.
Truy
Hồn Đoạt Mệnh cũng nói:
Thật hân hạnh cho Truy Hồn Đoạt Mệnh nầy, chúng
ta có nhân duyên gặp nhau tứ hải giai huynh đệ là chuyện thường tình trong cuộc
sống ở đời mời chúng ta cạn ly trong cuộc gặp gỡ nầy.
Kim
Tiên nói:
Chưa kết bạn với nhau được đâu vì mai chúng
ta còn phải tỉ thí với nhau chưa biết ai bại về tay ai vội gì kết bạn.
Nét
mặt Kim Tiên lạnh như tiền. Phi Hổ nghe Kim Tiên nói như vậy thời nghĩ Kim Tiên
là nhân vật thế nào, mới đó mà Kim Tiên đã biến thành hai người khác nhau một
trời một vực. Nói về Thạch An biết Chí Trung còn sống không còn chú ý gì đến
chuyện xung quanh nữa, mà nghĩ cách đưa thông tin về Thịnh Gia Trang.
Chợt
một kiếm thủ giang hồ bước đến nói nhỏ với Thạch An, Kim Tiên vận thính nhĩ
lắng nghe tên kiếm thủ nói:
Thuộc hạ trở về Thịnh Gia Trang báo tin
ngay.
Thạch
An nói:
Hãy thông báo mau lên.
Thạch
An nói xong thời thở phào nhẹ nhổm. Đêm hôm ấy nơi khách trọ Kinh Đô, cách quán
ăn không xa. Trên nền trời sâu thẳm ánh trăng vằng vặc, những chồm sao nhấp
nháy, những ngôi nhà trùng điệp thấp cao luôn tự nói rằng ta cũng giống như ông
chủ, ông chủ cao sang thời ta ngoi lên chót vót. Bổng một cái bóng lướt qua
trên nóc lầu, kinh công thượng đẳng ai nhĩ. Xa xa văng vẳng tiếng mỏ trên vọng
canh, một cảnh tượng xưa nay chưa từng thấy, đã bày ra dưới đêm trăng người nầy
theo dõi người kia, người kia theo dõi người nọ họ như những bóng ma bóng quỉ,
săn đuổi lẩn nhau.
Một
người nói:
Tiên Đệ.
Người
kia nói:
Ai là Tiên Đệ của huynh.
Hình
như người to lớn hơn có vẻ lúng túng, nhưng rồi cũng nói:
Tiên Muội, Muội chỉ biết chọc phá người mà
quên đi mối nguy hiểm đang rình rập.
Bổng
người mảnh mai nhỏ con hơn đập nhẹ lên mình người kia:
Im nhỏ thôi hắn xuất hiện rồi kìa.
Một
bóng xanh lướt nhanh qua nóc nhà, không phải hai người cả bóng trắng, chúng như
hai bóng ma duy chuyển không nghe tiếng động. Bóng xanh bay đến một phòng khách
sang trọng, lấy trong mình ra một cái ống nhỏ thổi xuống phòng ấy như là mê hồn
hương, ít phút sau chúng lao vào rồi vát ra một cái bao phi thân biến mất trong
đêm.
Người
nhỏ con nói:
Quả đoán đúng không sai, gã là tên háo sắc
dễ gì bỏ qua miếng mồi béo bở.
Người
lớn xác hơn nói:
Đúng là đê tiện.
Hai
người ấy là ai thế, không ai khác hơn chính là Phi Hổ và Kim Tiên. Nói về Kim
Tiên là cô gái thông minh, thấy ánh mắt của gã Hào Hoa Bất Bại thèm khác nhìn
mình thời biết có chuyện, bằng lậy ra một bẩy kế điểm huyệt con ở xấu xí giả
làm mình nằm ngủ trên giường còn mình thời bay lên mái nhà ngồi rình. Nói về
Thạch An, Phi Hổ hai người gặp nhau nói chuyện một lúc lâu rồi ai về phòng nấy
nghĩ. Phi Hổ ngũ không được trằn trọc mãi bổng nghe trên nóc nhà có tiếng động
nhẹ, liền phi thân qua cửa sổ bay lên thấy một cái bóng vụt nhanh trên nóc nhà,
kinh công thượng đẳng không kém gì mình thời vô cùng kinh ngạc, liền rược đuổi
theo bóng ấy. Bóng ấy hình như chờ đợi Phi Hổ nhận ra người đó là Kim Tiên,
thời không khỏi khâm phục không ngờ Kim Tiên lại là một cao thủ võ lâm. Phi Hổ
không hiểu Kim Tiên đang theo dõi ai, bổng Phi Hổ nhìn thấy bóng xanh bóng
trắng xuất hiện kinh công rất cao duy chuyển không nghe tiếng động. Hình như
hai người hành động cùng mục đích, chừng thấy bóng xanh hành động bỉ ổi như
vậy, định ra tay.
Kim
Tiên nói:
Nếu Tiểu Muội không đề phòng thời người hắn
vác kia chính là Tiểu Muội.
Phi
Hổ nổi giận phừng phừng định rượt theo cho tên Hào Hoa Bất Bại một trận nên
thân. Kim Tiên nói:
Chờ tí.
Bóng
trắng hình như không thấy người theo dõi liền phi thân theo người áo xanh. Đến
lúc nầy Phi Hổ mới thấy mình chỉ là con cừu non trong thế giới giang hồ, hai
người phi thân theo sát Truy Hồn Đoạt Mệnh.
Nói
về Hào Hoa vác cái bao phi thân lao vút đi không bao lâu thời đến một ngôi nhà
hoang hắn liền mở cái bao lôi ra một cô gái thời hắn thốt lên:
Ta bị lừa rồi, đúng là con tiểu Quỉ ma lanh.
Bổng
có người lên tiếng:
Chúng ta đã bị con Tiểu Quỉ nó lừa, nào là
học trò Thất Hiệp, nào là Chí Ca toàn là thứ bịa đặc.
Trong
khi ấy có một cái bóng ẩn hiện như ma quỉ không gây một tiếng động nhỏ lẩm bẩm:
Tất cả là những chuyện bịa đặc sao.
Truy
Hồn Đoạt Mệnh nói:
Xử lý con bé nầy ra sao?
Hào
Hoa Bất Bại nói:
Chúng ta bắt lầm người rồi thôi bỏ đó nó tự
đi về.
Thế
là hai người phi thân mất dạng. Kim Tiên lướt vào chỗ con bé như một cái bóng
giải huyệt đạo rồi phi thân biến mất.
Đây
nói về Ngũ Tuyệt Thần Quân năm người ba ngày sùng sục tìm khắp mấy mươi dặm
xung quanh gần núi Quỉ, mục đích tìm kiếm tung tích Chí Trung, thời gặp bảy
người cũng đang tìm kiếm từ một hang sâu lao lên, trên tay họ xách một cặp chim
trĩ trắng, mấy con gà chín cựa, có cả nấm linh chi nghìn năm, thời ngạc nhiên
vô cùng.
Năm
vị Thần Quân chưa kịp hỏi gì, thời bảy người chấp tay cung kính thưa:
Năm vị Tiền Bối có phải là Ngũ Tuyệt Thần
Quân không?
Thịnh
Lão Gia nói:
Sao bảy vị biết ta là Ngũ Tuyệt Thần Quân.
Nhất
Hiệp chấp tay thưa rằng:
Cách đây ba hôm Thất Hiệp hậu bối đang rình
bắt cặp chim trĩ trắng ẩn sâu trong núi Quỉ chợt nhìn thấy bóng năm người lướt
qua đỉnh núi, lấy làm kinh hãi, trên đời nầy ai mà có võ công cao như vậy, Vãn
Bối nghĩ chỉ có Ngũ Tuyệt Thần Quân mới có võ công tuyệt đỉnh như vậy mà thôi.
Nói
về Thất Hiệp thấy Ngũ Tuyệt Thần Quân hơn ba ngày chưa rời khỏi núi quỉ liền
nói:
Không hiểu Ngũ Tuyệt Tiền Bối tìm những thứ
nầy phải không?
Thất
Hiệp cầm hai con chim trĩ trắng, mấy nấm linh chi nghìn năm, mấy con gà chín
cựa:
Chúng tôi xin kính biếu tất cả cho Ngũ Tiền
Bối.
Ngũ
Tuyệt Thần Quân khen:
Danh bất hư truyền lời đồn quả không sai.
Thất
Hiệp trọng danh dự hơn trọng vàng ngọc.
Ngũ Tuyệt Thần Quân nói:
Ta không tìm những thứ đó mà tìm người.
Thất
Hiệp kinh ngạc hỏi:
Ngũ Tiền Bối tìm ai trên ngọn núi Quỉ nầy?
Ngũ
Tuyệt Thần Quân nói:
Ta tìm tông tích Chí Trung.
Thất
Hiệp giật mình hỏi lại:
Ngũ Tuyệt Tiền Bối tìm Chí Trung.
Thịnh
Lão Gia gật đầu. Thất Hiệp nói:
Cách đây hơn một năm bọn Vãn Bối sáu người
đang tìm chim trĩ trắng bổng Xà Tinh xuất hiện định nuốt sáu người Vãn Bối
trong lúc thập tử nhất sanh ấy, sáu Vãn Bối thấy một người phi ngựa đến chận
đầu con Mãng Tinh. Sáu Vãn bối chỉ nghe giao tranh vô cùng khốc liệt hơn nữa
ngày sấm sét mưa bão ầm ầm vô cùng khủng khiếp, sau đó thời im bặt. Khi sáu Vãn
Bối thoát nạn về tiểu quán thời mới biết người đánh với Xà Tinh là con Chí
Nhân, Chí Trung. Một tháng sau từ Kinh Đô Xích Quỷ, Lạc Hầu Vương ra lịnh cho
bảy Vãn Bối lên núi Quỉ tìm tung tích Chí Trung. Thế là Thất Hiệp Vãn Bối bạo
gan lên núi Quỉ xem Chí Trung còn sống hay chết, gần đến núi Quỉ thời nghe mùi
hôi thối khủng khiếp, loài chim ăn xác thúi bay lượn trên bầu trời rất đông
chúng kêu lên náo loạn cả một vùng. Bảy người Vãn Bối lên đến nơi thời thấy
Mãng Xà Tinh đã bị giết chết hàng trăm con chim ăn xác thúi xúm nhau xơi xác Xà
Tinh ngon lành. Bảy Vãn Bối từ đó tìm Chí Trung nhưng tìm mãi không thấy đâu
cả. Từ đó tới nay hơn cả năm bảy Vãn Bối ngày nào cũng lục lạo tìm khắp núi Quỉ
vẩn không tìm ra tông tích Chí Trung.
Thịnh
Lão Gia nghe Thất Hiệp nói như vậy có tìm nữa cũng vô ích mà thôi, ông nghĩ đến
Thanh Vân ngày đêm mõi mòn chờ đợi không khỏi buôn tiếng thở dài. Ông nhìn lên
bầu trời ánh nắng vàng hồng đã xế chiều, bầu trời nhiều mây hình như chuyển mình
sắp mưa bổng một cơn gió lạnh từ phương Bắc thổi tới. Thịnh Lão Gia nhìn về
hướng Tây Bắc xa xa núi non trùng điệp Ông bổng phát hiện một chấm nhỏ lướt
trên những ngọn núi xa xa.
Thịnh
Lão Gia nói:
Chuyện gì thế?
Tức
thời ai nấy nhìn theo hướng Thịnh Lão Gia. Thất Hiệp không thấy gì cả định hỏi
nhưng thôi. Ngũ Tuyệt Thần Quân kinh ngạc nói:
Người hay chim mà bay lướt trên những ngọn
núi như vậy.
Chấm
nhỏ lớn dần, và cuối cùng cũng nhìn ra đó là con người. Khi chấm đen còn cách
xa hơn chục dặm thời Ngũ Tuyệt Thần Quân nhìn ra đó là con người, mà là con
người còn rất trẻ đang nhắm ngọn núi Quỉ lao tới.
Đến
lúc nầy Thất Hiệp cũng đã nhìn thấy, bổng Thất Hiệp la lên:
Người bay trên đỉnh núi kia là Chí Trung.
Ngũ
Tuyệt Thần Quân nghe Thất Hiệp nói người bay trên đỉnh núi kia là Chí Trung
thời kinh hãi. Bổng Thất Hiệp hú lên thật lớn nói:
Chí Đại Công Tử, Thất Hiệp chúng tôi ở đây.
Nói
về Chí Trung đang dùng thuật Lăng Không Bộ Pháp bay lướt trên các đỉnh núi,
nghe có người gọi mình nhìn xuống xa xa thời thấy một số người ở đó, liền tăng
tốc lực bay nhanh như hơn tên bắn thoáng chốc thời tới nơi. Ngũ Tuyệt Thần Quân
nhìn người thanh niên mới bay tới khôi ngô tuấn tú, anh hoa phát tiết ra ngoài
ai nhìn cũng phải kính nể. Thịnh Lão Gia buộc miệng khen quả là con Rồng trong
nhân loại hơn hẳn Thạch An xa.
Thất
Hiệp giới thiệu năm vị Tiền Bối cho Chí Trung:
Đây là Ngũ Tuyệt Thần Quân, tiếng tăm lừng
lẫy hơn 30 năm về trước, Ngũ Tuyệt Tiền Bối tìm kiếm Chí Đại Công Tử ở núi Quỉ
đây hơn ba ngày ba đêm.
Chí
Trung không biết Ngũ Tuyệt Thần Quân tìm mình để làm gì bằng lễ phép khôm mình
lễ lạy nói:
Vãn Bối là Chí Trung xin xa mắt Ngũ Tuyệt
Thần Quân tiền Bối.
Ngũ
Tuyệt Thần Quân vì muốn thử thần công nội lực của Chí Trung năm người bằng phất
tay ngăn chặng không cho lễ lạy. Chí Trung đang hành lễ bổng thấy năm luồng
thần lực vô hình như ngăn lại không cho mình lễ lạy, thời biết là các vị Tiền
Bối thử công lực của mình. Chí Trung liền vận Tiên Thiên Thần Công chống trả
lại lễ lạy bình thường. Năm vị Ngũ Tuyệt Thần Quân nghĩ rằng chỉ dùng hai Thần
Công Lực của năm người thời cũng ngăn chặn được Chí Trung lễ lạy. Nào ngờ mỗi
người tăng lên đến bảy Thần Công Lực cũng không ăn thua gì đành phải tăng lên
đến 12 Thần Công Lực.
Thất
Hiệp bị sức mạnh Thần Công của năm người hất văng ra ra sít chút nữa thời bị
thương, kinh hồn bạc vía biết là hai bên đang thi thố Thần Công nội lực thượng
thừa vô thượng trên tráng Ngũ Tuyệt Thần Quân đã tót mồ hôi mà cũng không làm
gì nhúc nhích nổi Chí Trung thời kinh hãi nói:
Thần Công gì mà lạ thế?
Chí
Trung lạy xong nói:
Vãn Bối ráng hết sức mới qua được sự khảo
nghiệm của năm lão Tiền Bối.
Ngũ
Tuyệt Thần Quân thở dài nói:
Công Tử là người Trời mới từng tuổi ấy mà
thành tựu nội công thần lực hơn mấy trăm năm tu luyện quả là chuyện không thể
nào tin được, nhưng vẩn có thật trên đời nầy không còn ai là đối thủ của công
tử nữa.
Nói
xong Ngũ Tuyệt Thần Quân phi thân xuống núi biến mất. Thất Hiệp nghe Ngũ Tuyệt
Thần Quân nói thế thời không khỏi kinh hãi nghĩ: Chí Trung đúng là người Trời,
Ngũ Tuyệt Thần Quân mà cũng phải thở dài chịu thua.
Chí
Trung theo Thất Hiệp về tiểu quán, Thất Hiệp không những mến tài Chí Trung mà
kính trọng cái Đức vì dân, vì nước. Chí Trung hình như có nhân duyên được ăn
chim trĩ trắng.
Chí
Trung bổng nói chơi:
Trước kia Chí Trung tôi được ăn chim trĩ
trắng để rồi đấu với Xà Tinh, không biết lần nầy ăn chim trĩ trắng. Không hiểu
là đấu với ai?
Chí
Trung ở tiểu quán một đêm nghe Thất Hiệp kể lại tình của đất nước, giặc Thổ Phỉ
mũ đỏ đánh phá biên giới. Triều Đình cử quân binh đánh mấy lần nhưng đều thất
bại. Triều Đình treo cáo thị cầu hiền tìm người tài giõi đánh quân Thổ Phỉ giặc
mũ đỏ. Nói về nơi tiểu quán Chí Trung ngủ một giất ngon lành bình minh vừa thức
dậy ánh nắng vàng hồng rực rỡ làm cho cảnh sắc mùa xuân quê hương trở nên quyến
rũ xinh đẹp vô cùng, làm cho lòng người ấm áp tăng thêm yêu đời một ngày mới.
Người ta nhìn thấy Thất Hiệp trao cho chàng thanh niên vai mang trường kiếm
khôi ngô tuấn tú một con ngựa, chàng thanh niên vừa nhận vừa cảm ơn chấp tay từ
biệt lên ngựa phi nước đại nhắm Kinh Đô phi đi. Vừa tới Kinh Đô Xích Quỷ thấy
biển cáo thị cầu hiền đại sĩ, Chí Trung chỉ nhìn sơ qua rồi cho ngựa vào cổng
đi vào dinh thự.
Người
lính gác dinh thự chận lại hỏi:
Tráng sĩ tìm ai?
Chí
Trung nói:
Tại hạ tìm gặp Lạc Hầu Vương.
Tên
gác dinh thự như không tin ở tai mình hỏi lại:
Tráng sĩ tìm Lạc Hầu Vương?
Chí
Trung không nói chỉ gật đầu. Lạc Hầu Vương nghe nói có người muốn gặp mình liền
cho mời người đó vào, vừa nhìn thấy người đòi gặp mình.
Lạc
Hầu Vương la lên:
Cháu Trung đây mà.
Ông
lao đến ôm chầm Chí Trung mừng rỡ vô cùng:
Cháu vẩn còn sống.
Chí
Trung liền kể lại tất cả những tai nạn đã qua, nghe xong Lạc Hầu Vương nói:
Cháu hãy vào Kinh Đô Văn Lang gặp Quan
Thượng Thư thừa tướng. Còn Bác sẽ cho người về huyện hải hậu báo tin đến Mẹ
cháu.
Lạc
Hầu Vương họa tiết hai văn thơ biểu Chí Trung một cái dâng lên cho Vua Hùng.
Một cái trao cho Thừa Tướng. Vì tình hình biên giới giặc Mũ Đỏ hoành hành nên
Chí Trung không ở lại Kinh Đô Xích Quỉ tức tốc lên đường ngựa phi nước đại vào
Kinh Đô Văng Lang.
Nói
về quan Thượng Thư thừa tướng tuổi đã cao nhưng sức khỏe vẩn còn tốt, mấy hôm
nay vì Triều Đình bận hộp liên miên nên có vẻ hơi mệt. Tính đi nghĩ thời có
người vào báo:
Bẩm Thừa Tướng có một tráng niên từ Kinh Đô
Xích Quỷ tới xin gặp Thừa Tướng.
Quan
Thượng Thư liền cho mời vào, Chí Trung vừa gặp quan Thừa Tướng thời quỳ lạy
nói:
Cháu là Chí Trung con Chí Nhân, cháu nội Chí
Công,.
Nghe
nói đến cháu nội của Chí Công quan Thượng Thư giật mình. Chí Trung kính lạy
quan thượng thư thừa tướng xong, liền dâng lên bức thư Lạc Hầu Vương gỡi cho.
Quan
Thượng Thư coi xong thời mừng rỡ vô cùng nói:
Dòng Họ Chí thế hệ nào cũng vậy hết lòng vì
dân vì nước. Con ở lại dinh thự ta an nghĩ sáng mai ta dẫn con vào chầu Quốc Vương.
Quan
Thượng Thư là bạn chí thân ông nội Chí Trung nên Chí Trung được coi như là
người nhà, nên thoải mái vô cùng ăn ở
ngủ nghĩ đều có người phục vụ chu đáo. Chí Trung nhìn ra vườn hoa thấy đôi chim
oanh líu lo trên cành liễu làm Chí Trung nhớ đến Thanh Vân vô cùng.
Đợi chờ tơ liễu buông mành
Oanh vàng thỏ thẻ trên cành chiều xuân
Cánh Cò trắng lã trời xanh
Xuân về trúc lại nhớ mai rực vàng.
Đây
nói về Hùng Yên Lang lên ngôi Quốc Vương hoàng đế trị vì thiên hạ đời thứ 19
thay cho Quốc Vương Nội là Hùng Thục Lang đời thứ 18 thời thượng Hùng Vương
1634 đến 1562 trước công nguyên. Thời trong nước có xảy ra nhiều sự kiện không
lành, như đại Hồng Thủy, giặc nhiễu loạn biên cương, nhiều loại yêu tinh quỉ dữ
xuất hiện, làm hại dân lành. Dòng Họ Chí nổi danh như sấm, việc Chí Nhân giết
chết Quỉ Râu Xanh, Chí Trung hạ gục Xà Tinh làm chấn động nước Văn Lang ai cũng
biết. Một ngày mới lại đến bầu trời trong xanh vài đám mây trôi lơ lững bình
minh rực hồng nơi phương Đông, trời soi đáy nước mây soi dáng hình, gió thổi
rung rinh những chùm hoa phản phất hương thơm. Vàng oanh thỏ thẻ, liễu biết
buôn mình trong cơn gió nhẹ đàn chim trên nền trời xanh, đang thi nhau tung đôi
cánh tự do làm tăng thêm vẻ đẹp cảnh vật của mùa xuân. Những quan tướng áo mão
chỉnh tề kẻ trước người sau vào Triều Ca chầu Quốc Vương, Hùng Vương đời thứ 19
thời thượng Hùng Vương, người ta trông thấy Chí Trung đi với Quan Thượng Thư Tể
Tướng.
Trên
bệ Rồng Hùng Vương nhìn các quan đông đủ bằng hỏi:
Các khanh có việc gì cứ tâu lên để Trẫm giải
quyết.
Từ
chỗ ngồi Quan Thượng Thư đứng dậy bước ra trước bệ Rồng tâu rằng:
Muôn tâu Quốc Vương Bệ Hạ. Chí Trung diệt
chết con Xà Tinh cứu dân lành thoát đại họa, sau một thời gian mất tích nay đã
trở về phụng mệnh xin Quốc Vương phê chuẩn công lao của Chí Trung.
Hùng
Yên Vương nghe Chí Trung còn sống trở về thời mừng rỡ hỏi:
Có Chí Trung đến chầu không?
Tức
thời Chí Trung từ chỗ ngồi đứng dậy bước ra trước bệ Rồng quỳ lạy Quốc Vương.
Tâu rằng:
Muôn
tâu Quốc Vương Bệ Hạ, hạ dân là Chí Trung trở về phụng chỉ. Kính dâng lên bức
thư Lạc Hầu Vương.
Quan
Thái Giám nhận bức thư từ tay của Chí Trung trao cho Hùng Vương. Hùng Quốc
Vương xem xong thời khen rằng:
Chí Trung quả là bậc anh hào xứng đáng là
con dân nước Văn Lang xả thân vì non sông Tổ Quốc hết đợi nầy tới đợt khác. Nay
trước mắt trẩm ban cho Chí Trung một nghìn lượng vàng, nghìn lượng bạc, nghìn
cây vải. Sau khi dẹp xong quân Thổ Phỉ mũ đỏ sẽ được phong quan tiến chức khen
thưởng chung những người hết lòng xả thân vì non sông Tổ Quốc. Trẫm phong cho
khanh chức thống soái, thống lảnh quân binh, được phép điều động quân binh Bắc
Văn Lang cũng như quân Kinh Đô Xích Quỷ thảo trừ bọn Thổ Phỉ mũ đỏ.
Chí
Trung nhận ấn lệnh lạy tạ Quốc Vương lui xuống chỗ ngồi, sau buổi chầu Chí
Trung lạy tạ quan Thượng Thư Thừa Tướng, cấp tốc trở về Kinh Đô Xích Quỷ chuẩn
bị cho cuộc tuyển chọn nhân tài tiến đánh giặc mũ đỏ biên cương Thổ Phỉ. (Bảng chiêu hiền trọng sĩ thay thế bằng
bảng thông báo ngày tỉ thí thi đấu).
Nói
về Thạch An lo lắng không yên vì bị Kim Tiên bịa chuyện nói Chí Trung còn sống
thông tin nầy đã truyền về Thịnh Gia Trang, biết làm sao đây, biết làm sao đây.
Thạch An bức đầu bức tai thức cho tới sáng vừa nhìn thấy Kim Tiên.
Thạch
An nói:
Cô bịa chuyện nói Chí Ca nầy Chí Ca nọ làm
chi thế.
Kim
Tiên nói:
Tiểu Muội nói dối hồi nào, Chí Ca còn sống.
Thất Hiệp sư phụ nói cho Tiểu Muội biết, còn nói Chí Ca làm giám khảo tỉ thí võ
công là Tiểu Muội đoán mà thôi.
Thạch
An như trút gánh nặng, lúc ấy Phi Hổ cũng vừa đến nói:
Chúng ta mau vào thành thôi.
Thế
là ba người cùng đi vào thành, không biết từ lúc nào Truy Hồn Đoạt Mạng, Hào
Hoa Bất Bại đi theo sau ba người. Không biết vô tình hay có ý Kim Tiên nói:
Tiểu Muội nhờ đổi phòng nên ngủ thật thỏa
mái.
Hào
Hoa Bất Bại nghe Kim Tiên nói vậy nên an tâm lên tiếng:
Ba người quên hai người bạn sơ giao nầy nên
đi vào thành mà không gọi một tiếng.
Phi
Hổ định mắn cho một trận đồ dâm tặc nhưng bị Kim Tiên ra ám hiệu nên làm thinh,
Kim Tiên nói:
Hôm qua đã nói rồi tỉ thí võ công xong kết
nghĩa làm anh em Huynh Đệ đâu có muộn.
Thạch
An thấy hai bên đường quân binh gươm giáo tề chỉnh nối dài đến sân trường thi
đấu vòng loại, thí sinh đông đến cả nghìn người. Nơi thi đấu là bãi đất rộng đã
dựng sẳn kháng đài thi đấu khá rộng lớn, trước kháng đài là ban giám khảo tuyển
chọn nhân tài. Quan, Tướng rất đông có hơn mấy chục người. Chủ khảo là tướng
soái còn rất trẻ oai phong lẩm liệt, nhìn thấy hào kiệt anh hùng đến dự thi tỉ
thí rất đông, thời biết Nước Văn Lang nhân tài như nấm. Chỉ cần biết trọng dụng
thời việc khó đến đâu cũng giải quyết xong. Thống Soái không còn chờ đợi thêm
nữa liền bước lên kháng đài tiên bố cuộc thi. Nhìn vị Chủ Soái trẻ tuổi oai
phong lẩm liệt Thạch An nhận ra ngay đó là Chí Trung Ca Ca định chạy lên chào
mừng nhưng đây là chốn tỉ thí, không khéo các anh hùng hảo hán nghĩ Chí Ca
thiên vị, nên Thạch An không đến chào hỏi Chí Trung.
Chí
Trung trên khán đài dõng dạc nói:
Hỡi những anh hùng hảo hán, chúng ta là con
dân nước Văn Lang tuổi trẻ nhân tài là rường cột của nước nhà là thế hệ thừa kế
di chí của Ông Cha, bảo vệ biên cương Tổ Quốc, bảo vệ nền Độc Lập dân tộc. Là
bổn phận của chúng ta.
Giang sơn gấm vóc Cha Ông
Hung tàn lũ giặc tràn sang giật giành
Anh linh văn hóa Cội Nguồn
Gươm Thiên Trấn Quốc lẫy lừng trảm yêu.
Hỡi anh em những người hết lòng vì dân vì
nước giặc ngoại ban xâm lấn biên cương chúng ta, chúng ta không thể ngồi yên,
mà phải đập tan bè lũ cướp nước của chúng.
Đội trời đạp đất Giống Tiên Rồng
Vì dân vì nước vì non sông
Khí phách coi thường đường sống chết
Kiên cường bất khuất vượt bão dông
Gian nan đâu thể chùn chân bước
Sĩ chí tung hoành diệt ác gian
Truyền thống anh linh lòng bất khuất
Hào hùng nghiền nát lũ ngoại xâm.
Hỡi anh em lúc nầy là lúc chúng ta theo
gương Quốc Tổ theo gương Cha Ông, còn một tên xâm lấn biên cương là thế hệ tuổi
trẻ chúng ta quét sạch nó đi, để cho dân chúng được bình yên hạnh phúc. Chúng
ta là nòi giống Tiên Rồng, một dân tộc mạnh như Rồng, đẹp như Tiên. Không có sự
khó nào mà chúng ta không làm được, không có một thế lực ngoại xâm nào mà chúng
ta không đánh bại.
Sừng sững hiên ngang giữa đất trời
Ngạo nghễ ngang tàng chí sục sôi
Bền bỉ hào hùng không nao núng
Phá thạch khai thiên rạng bề tôi
Trải mật phơi gan lòng trung hiếu
Huệ gươm thép chí giặc đầu rơi
Một mình đứng giữa rừng gươm giáo
Hò hét tung hoành giặc tả tơi.
Hỡi anh em. Một dân tộc đã từng sống chết có
nhau, đồng tâm hiệp lực đoàn kết muôn người như một, một dân tộc nhất hô bá ứng
đã từng dời sông lấp biển dựng lên nước Văn Lang, sá gì lũ giặc cỏ Thổ Phỉ mũ
đỏ. Chỉ cần chúng ta ra tay là bọn chúng sẽ tan theo mây khói.
Hỡi anh em. Cuộc tỉ thí hôm nay mang tinh
thần yêu nước kẻ thắng người thua. Không là vấn đề gì cả. Nếu như bị loại khỏi
vòng chung khảo, hay lọt vào vòng chung kết, tất cả đều được trọng dụng. Thừa
lệnh Vua Hùng Quốc Vương bổn soái tuyên bố cuộc thi bắc đầu.
Tức
thời quân binh khiêng ra mười cây giáo, mười cây đao mỗi cây nặng 200 cân, ra
trước kháng đài, người điều khiển trận thi phất cờ, tức thời chiêng trống nổi
lên ầm ầm. Cờ trận đấu lại phất lên lần nữa, tức thời chiêng trống im bặt.
Người
điều khiển cuộc thi tiên bố:
Trận thi có ba vòng loại thi.
Vòng loại thứ nhất là tự mình cầm lên cây
đao, hay cây giáo nặng 200 cân đi một bài quyền phổ thông, mà không đổ mồ hôi thời
coi như vượt qua vòng loại.
Khi vượt qua vòng loại thứ nhất, thời đến
môn thi thứ hai thi bắn tên mục tiêu cách xa 100 mét phải bắn trúng trung tâm
vòng mười liên tiếp ba phát, thời coi như lọt vào vòng hai.
Khi vượt qua vòng loại thứ hai, thời đến môn
thi thư ba là thi kinh công, phi thân trên mười trứng gà trên mười cọc cây vừa
đủ để trứng gà, mỗi cọc cây cách nhau mười mét nếu dẩm bể một trứng thời coi
như bị loại.
Khi vượt qua khỏi vòng loại thứ ba, thời coi
như đi vào chung kết, tỉ thí võ công tìm ra người thắng cuộc, phong phó soái,
người thua cuộc phong tướng. Những người vượt qua vòng thứ nhất, phong chức
trưởng đội. Những người vượt qua vòng thứ nhì, phong phó tướng. Những người
vượt qua vòng thứ ba, phong tướng. Hãy nổ lực hết mình để giành vị trí cao
nhất, cuộc thi bắc đầu.
Nói
về cuộc thi vô cùng khó khăn cầm thanh đao, thanh giáo nặng 200 cân hai tay bê
lên đã là chuyện không dễ huống chi cầm một tay đi một bài quyền là chuyện vô
cùng khó, khó hơn nữa là không được đổ mồ hôi. Cả nghìn người không ai vượt qua
nổi vòng loại chỉ còn lại mấy người mà thôi. Đó là Truy Hồn Đoạt Mệnh, Hào Hoa
Bất Bại, Chấn Hào, Thạch An, Phi Hổ, Kim Tiên. Truy Hồn Đoạt Mệnh xuất thân từ
Tà Giáo là tay khét tiếng giang hồ chỉ nghe đến danh thời đã khiếp sợ. Nói đến
lòng yêu nước, cũng như chống ngoại xâm, thời không phân biệt Tà, Chánh, Thiện,
Ác, ai có tài thời ra cứu nước, bảo vệ nền độc lập dân tộc. Dù xuất thân từ Tà
Giáo, nhưng không vi phạm pháp luật nhà nước Văn Lang thời vẩn được coi như là
bao nhiêu người công dân khác. Tà Phái Vẩn được nhà nước Văn Lang bảo vệ, như
các ban phái chánh đạo, công bằng bình đẳng. Với cái quyền tự do yêu nước,
quyền thi cử, quyền làm quan, làm tướng, nếu như mình thật sự có tài, những
người tới tỉ thí đủ thành phần giai cấp trong xả hội. Truy Hồn Đoạt Mệnh nhìn
sáu người còn lại tỏ vẽ xem thường các ngươi cũng chỉ là hạng vô danh tiểu tốt.
Không tên không tuổi, chẳng làm nên tích sự gì đâu.
Truy
Hồn Đoạt Mệnh bước tới thanh đại đao lấy chân hất nhẹ thanh đao bay lên khỏi
đầu bàn tay phải chụp thanh đao nhẹ tơn ai nhìn thấy cũng phải khiếp Truy Hồn
Đoạt Mệnh liền múa bài quyền rất đẹp mắt hàng loạt tiếng vỗ tay không ngớt, múa
xong bài quyền không thấy Truy Hồn Đoạt Mệnh đổ giọt mồ hôi nào. Tiếng hoan hô
nổi dậy một góc trời quả là danh bất hư truyền lời đồn không sai, thần lực vô
biên Truy Hồn Đoạt Mệnh tỏ vẻ tự đắc với tài năng sức mạnh của mình.
Hào
Hoa Bất Bại nào dễ chịu thua, Gã múa tay động chân uốn mình vặn lưng. Tiến tới
thanh đao lấy chân hất một cái thanh đại đao liền bay lên khỏi đầu nhanh như
chớp tay phải chụp lấy thanh đao, múa đường quyền đẹp mắt không kém gì truy Hồn
Đoạt Mệnh, múa xong đường quyền Hào Hoa Bất Bại cũng không đổ một giọt mồ hôi
nào. Tiếng hoan hô lại nổi lên vang dậy một góc trời, Hào Hoa Bất Bại nhìn xung
quanh khán giả như nói rằng thấy thần lực Hào Hoa Bất Bại ta chưa, Gã nhìn
những người còn lại nói thầm các ngươi cũng chỉ được cái mã đẹp trai làm cho cô
em đeo bám nhưng cũng chỉ tầm thường xưa nay chẳng có tiếng tăm gì. Chỉ có Truy
Hồn Đoạt Mệnh mới xứng là đối thủ của ta còn tất cả chỉ là đến coi ta biểu diễn
mà thôi.
Chấn
Hào không nói không rằng bước tới thanh đại đao cũng lấy chân hất một cái thanh
đại đao liền bay lên khỏi đầu tay phải nhanh như chớp chụp lấy thanh đại đao đi
đường quyền đẹp mắt không kém gì Truy Hồn Đoạt Mệnh, Hào Hoa Bất Bại, cũng
chẳng đổ một giọt mồ hôi nào tiếng vổ tay hoan hô khen ngợi không ngớt không
kém gì hai người trước, quả là kỳ phùng địch thủ.
Truy
Hồn Đoạt Mệnh, Hào Hoa Bất Bại bất ngờ có người tài lực không kém gì Gã. Hai Gã
quét cặp mắt té lửa nhìn chăm chăm Chấn Hào. Trong khi ấy hơn nghìn cặp mắt chú
ý đến một người, đó là Kim Tiên.
Kim
Tiên tướng người mảnh mai mặt hoa da phấn xinh đẹp vô cùng, có người thốt lên
người ấy là gái giả trai. Kìa xem cô ta bước đến thanh đại đao. Cô Ta thi chăng,
cả nghìn cặp mắt theo dõi hồi hộp để xem thử người con gái giả trai mảnh mai
kia làm sao nhích nổi thanh đại đao 200 cân không khéo thanh đại đao đè chết
mất, tiếng bàn tán xì xào kẻ nói nầy người nói nọ.
Kim
Tiên không cần chú ý đến lời bàn tán, bước đến thanh đại đao lấy chân hất một
cái thanh đại đao vút lên không Kim Tiên phóng lên theo tay phải nhanh chóng
chụp lấy thanh đại đao nhẹ nhàng rớt xuống đất, thân hình uyển chuyển múa bài
quyền đẹp mắt. Ai nấy như muốn nín thở trước tài năng kỳ lạ hiếm thấy nầy, Kim
Tiên múa đại đao như như múa cây roi không hề có giọt mồ hôi. Tiếng hoan hô vỗ
tay reo hò dậy trời dậy đất.
Chí
Trung cũng phải vỗ tay ca ngợi không dứt. Hào Hoa Bất Bại tái mặt, không biết
vì sợ hãi, hay là vì chuyện khác. Còn Truy Hồn Đoạt Mệnh không dám xem thường
nữa. Giờ chỉ còn lại hai người chưa thi đó là Phi Hổ và Thạch An, Phi Hổ nhìn
Thạch An. Thạch An gật đầu.
Phi
Hổ bước đến cây đại đao cuối người xuống hai tay nân cây đại đao lên đi một
đường Quyền chẳng lấy gì xuất sắc lắm, biểu diễn xong Phi Hổ cũng vượt qua được
vòng loại, tiếng vỗ tay lại vang lên.
Người
cuối cùng chính là Thạch An, Chí Trung nhìn người cuối cùng thời nhận ra ngay
chính là Thạch Đệ thời lấy làm lo không biết Thạch Đệ có vượt qua nổi vòng loại
không vì biết Thạch An hơn một năm trước đây chưa đạt đến Thần Lực như vậy.
Thạch
An bước tới cây đại đao cuối xuống hai tay bê cây đại đao lên có vẻ khó khăn cố
gắng cầm một tay biểu diễn một bài quyền phải nói là tầm thường, nhưng rồi cũng
qua được vòng loại. Chí Trung thở phào nhẹ nhổm Thạch Đệ qua khỏi rồi.
Thế
là hơn nghìn người bị loại chỉ có sáu người vượt qua. Trên khán đài hồi chiêng
trống thi vòng hai nổi lên, thi bắn tên với cự ly 100 mét phải bắng trúng vào
trung tâm vòng mười liên tiếp ba phát, thời mới vượt qua được vòng loại hai.
Nhìn thấy sự căng thẳng trên mặt Truy Hồn Đoạt Mạng, Hào Hoa Bất Bại, thời ai
cũng nghĩ vượt qua vòng hai quả là một việc quá khó khăn.
Lần
nầy Hào Hoa Bất Bại bắn trước, Gã bước đến cầm lấy cây cung làm động tác thử
nhắm vào mục tiêu vòng mười vài lần. Có lẽ lần nầy Gã đã bắn thiệt Gã giơ cung
và nhắm khá lâu nghe tiếng cung buông mũi tên lao vút đến mục tiêu trúng ngay
vòng mười tiếng vỗ tay vang lên dậy trời, mũi tên thứ nhất, mũi tên thứ nhì,
mũi tên thứ ba đều trúng vào vòng mười hết thảy. Gã thở phào nhẹ nhổm, tiếng
hoan hô vỗ tay không ngớt, Gã tỏ vẻ đắc ý với tài bắng cung của Gã. Gã nhìn mọi
người như nói rằng Gã là tay Bất Bại, nói chung là chưa bao giờ bại dưới tay
ai.
Truy
Hồn Đoạt Mạng thấy Hào Hoa Bất Bại bắn quá hay như vậy, Gã không thể chịu thua
nên tập trung định tỉnh ý lực nhắm rất kỷ rồi buông cung mũi tên lao vút đi và
trúng ngay vòng mười tiếng hoan hô lại nổi lên vang dậy bắn trúng vòng mười
liền ba phát. Gã liền thở phào nhẹ nhổm thế là ta đã vượt qua vòng loại thứ
hai, Gã nhìn khán giả như nói rằng tài bắng cung của ta phải nói là siêu đẳng
tuyệt vời, có thể nói là Vua xạ tiển.
Tôn
Chấn Hào nhìn thấy hai đối thủ đã bắn trúng đích thời cũng thấy hơi lo bước tới
dương cung bắn liền ba phát đều trúng ngay vòng mười, tiếng hoan hô vổ tay vang
dậy.
Kim
Tiên thấy ba đối thủ đều vượt qua vòng loại thời không khỏi thầm phục trong
lòng hơi lo xui xẻo bắn trật. Cô cầm cung lên làm động tác giả nhắm tới nhắm
lui nhiều lần. Hào Hoa Bất Bại thấy thế nói thầm, để xem bộ mặt chọc phá xỏ lá
với ta, ngươi làm sao bắn trúng trung tâm ba phát, may ra Trời giúp cho ngươi
bằng không nhất định loại bỏ vòng hai nầy. Kim Tiên quay nhìn tên dâm tặc Hào
Hoa Bất Bại như nói rằng bổn cô nương sẽ cho ngươi biết thế nào là tài năng
không dễ trêu vào đâu. Kim Tiên bắn liền ba phát trúng ba không cần phải nhắm
trước tài năng bất ngờ của Kim Tiên cả nghìn người có mặt la lớn tài quá đây
mới đích thực là vua xạ tiển. Tiếng hoan hô vỗ tay không ngớt làm chấn động một
vùng trời. Hào Hoa Bất Bại khiếp đảm tài nghệ bắn tên của Kim Tiên nghĩ đóa hoa
hồng có gai nầy khó chơi đây, không khéo bị nó đâm bỏ mạng.
Phi
Hổ biết hôm nay mình đã gặp quá nhiều đối thủ thuộc hàng cao thủ đệ nhất võ lâm
giật giải nhất cũng rất khó đây không khéo bị loại như chơi. Phi Hổ không dám
xao lãng tập trung cao độ bắn liền ba phát trúng ngay trung tâm vòng mười,
tiếng vổ tay lại vang dậy. Có người nói cuộc thi đến hồi gay cấn quá hấp dẫn
quá kỳ phùng địch thủ không ai chịu thua ai.
Thạch
An không giỏi bắn tên nhưng tin tưởng ở chiêu Phi Long Sát Kiếm. Thạch An nhắm
mục tiêu buông cung mũi tên đang bay chệch hướng bổng cong trở lại trúng ngay
vào vòng mười những anh hùng tráng sĩ la lên: Chuyện gì thế? mũi tên biết tìm
mục tiêu sao? Thạch An bắn ba phát đều trúng ba nhưng mũi tên hình như có một
lực vô hình điều khiển, những người có mặt đều ngơ ngác.
Truy
Hồn Đoạt Mệnh nghĩ nhất định có một cao thủ võ lâm tuyệt học nào đó ở gần đây
giúp cho Thạch An, Kim Tiên, Phi Hổ đều nghĩ như vậy, chỉ riêng Chí Trung là
không nghĩ như vậy, Thạch Đệ quả là con Rồng ẩn khó nhận ra chân tướng, không
hiểu Thạch Đệ luyện được võ công tối cao nầy hồi nào, Vô Hình Thần Công, võ
công thượng thừa ít ai luyện được. Thế là cả sáu người đều vượt qua vòng loại
hai đến vòng ba tiếng vào chung kết, người ta đã thấy mười trụ cọc nhỏ chôn
sẳn, mỗi trụ cách nhau mười mét.
Hồi
chiêng trống báo hiệu thi lần ba nổi lên, người ta để mỗi trứng gà lên mỗi trụ
cọc, người thi phải phi thân trên những trứng gà, nếu dẩm bị bể hoặc nức thời
coi như bị loại, nếu kinh công không luyện tới bậc thượng thừa thời không thể
nào vượt qua được vòng loại thứ ba nầy. Có thể nói trong giới giang hồ, cũng
như giới luyện võ công đạt đến cảnh giới kinh công thượng đẳng nầy phải đếm
trên đầu ngón tay, khổ luyện mấy mươi năm trở lên chưa chắc đạt được. Truy Hồn
Đoạt Mạng. Hào Hoa Bất Bại là hai cao thủ Tà Giáo khét tiếng giới giang hồ,
thường hành sự theo ý mình không theo hiến pháp luật pháp nhà nước Văn Lang.
Không hiểu vì sao hai tên khắc tiếng nầy đến tỉ thí mục đích của hai tên nầy là
gì chưa ai hiểu rõ, vì danh lợi hay vì yêu nước.
Truy
Hồn Đoạt Mệnh nhìn qua mười cây cọc cắm theo hình vòng cung mỗi cây cọc cách
nhau mười mét, trên mỗi đầu cọc đều có để một quả trứng gà, Gã cảm thấy lo với
thân hình nặng trên 70 ký quả trứng gà kia làm gì không bể, với một cú nhãy dẩm
trúng cọc đã là khó, huống chi là dẩm trên quả trứng gà, một môn thi quả là hết
sức khó khăn.
Hào
Hoa Bất Bại cũng có suy nghĩ giống như Truy Hồn Đoạt Mệnh, môn thi nầy khó mà
vượt qua, nếu không vượt qua, có người vượt qua thời danh tiếng Bất Bại của ta
chẳng còn gì. Không lẽ bỏ cuộc Gã có vẽ suy nghĩ tiến thoái lưỡng nan lui không
được mà tiến cũng không xong, và cuối cùng Gã cũng quyết tâm vượt qua môn thi
nầy, vì Gã tự tin tưởng vào võ công của mình, vào chung kết không ai có thể
địch lại mình trong vòng mười chiêu.
Hào
Hoa Bất Bại muốn cho Kim Tiên thấy tài năng siêu đẳng của mình, và Gã cố ý phải
làm cho Kim Tiên tùng phục mình vuột mất người đẹp như hoa nầy thời uổng quá
còn gì tiếc cho bằng. Danh lợi, địa vị, sắc đẹp, Hào Hoa Bất Bại ta muốn là
phải có, và ta cũng chưa từng thất bại bao giờ. Gã bước ra sân đấu thi trước,
với cặp mắt đầy quyết thắng của Gã. Gã nhìn quanh khán giả hảo hán anh hùng một
lượt như nói rằng hãy xem tài kinh công của ta đây. Gã hét lên một tiến thân
hình liền bốc lên không phi tới dẩm lên cọc thứ nhất trong sự hồi hộp cả nghìn
người, Gã dẩm lên quả trứng gà trứng gà vẩn y nguyên không bể thân hình Gã lại
bay lên phi tới cọc thứ hai. Tiếng vổ tay hoan hô không ngớt có loại kinh công
gì lạ thế siêu tuyệt quá. Gã phi thân dẩm lướt trên mười quả trứng gà không hề
bể một trứng nào cả quả là không thể tưởng tượng được anh hùng hảo hán cả nghìn
người kể cả các Quan Tướng không ai là không ca ngợi phải nói bái phục nữa là
khác. Gã nhìn xung quanh như nói rằng các ngươi hôm nay đã rộng tầm mắt, biết thế
nào là kinh công tuyệt thế.
Truy
Hồn Đoạt Mệnh dễ gì chịu thua Hào Hoa Bất Bại bước ra sân đấu vận công đến mười
hai thần công lực làm cho thân hình nhẹ bổng lên dùng Chiêu Phiêu Quỉ Pháp phi
lên cây cọc dẩm lướt trên quả trứng gà như loài chim đậu xuống bay lên đẹp mắt
vô cùng, tiếng vỗ tay hoan hô vang dậy không dứt. Phi thân lướt qua mười quả
trứng gà một cách nhẹ nhàng không hề bể một quả nào, phải nói là tuyệt thế kinh
công không mấy ai có được trừ Hào Hoa Bất Bại ra.
Tôn
Chấn Hào không biết mình có vượt qua nổi không cũng thấy hơn lo nhớ lại những
buổi tập lướt trên mặt nước liền chú tâm hết cốt hét lên một tiếng, thân hình
bốc lên khỏi mặt đất phi thân lướt qua mười quả trứng gà trên mười đầu cọc, ban
giám khảo xem qua không bể trứng nào Chấn Hào đổ lấm tấm mổ hôi thầm nghĩ may
quá vượt qua.
Chỉ
còn lại ba người chưa thi đấu, khán giả nghĩ họ có vượt qua được không với môn
thi quá khó khăn nầy. Kim Tiên thấy ba đối thủ đã vượt qua thời không khỏi thầm
phục tài nghệ của họ.
Kim
Tiên liền bước ra sân đấu quát lên một tiếng thanh thót thân hình bay lên như
con chim đại bàng bay lướt trên những quả trứng gà ai nấy đều nín thở kinh công
gì lạ thế, hảo kinh công hảo kinh công tiếng hoan hô vỗ tay dậy trời dậy đất.
Kim Tiên vượt qua môn khảo thí cuối cùng thở phào nhẹ nhổm, nghĩ các ngươi qua
mặt bổn cô nương đâu phải dễ.
Phi
Hổ xưa nay rất giỏi về môn kinh công nhưng không biết có vượt qua nổi không cảm
thấy hơi lo. Để khỏi có gì sơ xuất, Phi Hổ tập trung hết tinh thần vận lực toàn
thân dùng Tuyệt Chiêu Phong Ma Kinh Công, Phi Hổ hét lên một tiếng thần lực
trong người tuôn ra như một cơn lốc, có người nhận ra loại kinh công nầy la lớn
Phong Ma Kinh Công trong Ngũ Tuyệt Thần Quân, nghe đến Ngũ Tuyệt Thần Quân ai
nấy cũng đều kinh hãi. Người ta tự hỏi người thanh niên kia là gì của Ngũ Tuyệt
Thần Quân. Nói về Phi Hổ dùng Phong Ma kinh Công bay lướt trên mười quả trứng
gà trông đẹp mắt vô cùng, khán giả lại một phen chứng kiến kinh công đẹp mắt
nầy vổ tay hoan hô không ngớt.
Thạch
An bước ra sân đấu dùng chiêu Phi Long Kinh Công bay lướt dẩm lên mười qua
trứng gà như cơn gió thoảng.
Truy
Hồn Đoạt Mệnh nghe ai kể về môn kinh công nầy như chợt nhớ ra kinh hãi: Thảo
nào bọn họ tài năng như vậy chúng là đệ tử của Ngũ Tuyệt Thần Quân. Hào Hoa Bất
Bại như nhận ra tái cả mặt, nhưng nghĩ bọn họ tuổi còn quá trẻ chưa đạt đến
cảnh giới đáng sợ đâu, tiếng hoan hô vang dậy cả một góc trời kinh công tuyệt
quá thế là sáu người đã vượt qua vòng loại thứ ba đi vào chung kết.
Chí
Trung thống soái thấy sáu người đã lọt vào vòng chung kết liền lên khán đài
tiên bố cuộc thi chung kết cuối cùng Chí Trung dõng dạc nói:
Cuộc thi chung kết không đem lại sự sát
thương, chỉ cần thắng một chiêu là đủ, trong vòng nửa giờ không ai thắng ai
thời coi như hòa. Tiếp đến là thi lấy đầu giặc ngoài trăm mét. Ai chém đầu giặc
nhanh nhất, trở về vị trí xuất phát nhanh nhất thời người đó chính là phó chủ
soái, còn tất cả đều là tướng quân, mỗi người thống lãnh một đạo tiến đánh giặc
Thổ Phỉ mũ đỏ, ai lập công nhiều sẽ được Hùng Vương trọng thưởng, tự mình chọn
đối thủ giao đấu, cuộc tỉ thí võ công bắc đầu.
Người
ta nhìn thấy khán đài khá rộng lớn đủ cho ba cặp đấu với nhau. Người điều khiển
trận đấu phất cờ tức thời chiêng trống nổi lên như báo hiệu cuộc tỉ thí bắc
đầu.
Nói
về Kim Tiên rất ghét Hào Hoa Bất Bại, vì hảm hại cô cô quyết đánh bại tên nầy
cho bỏ ghét, cô liền bước tới Hào Hoa Bất Bại nói:
Có dám đấu với ta không?
Hào
Hoa Bất Bại nghĩ trong sáu người Kim Tiên là dễ thắng nhất, liền nói:
Đấu với cô thời còn gì bằng.
Kim
Tiên không còn khách sáo gì nữa nhanh như chớp rút kiếm tấn công Hào Hoa Bất
Bại. Với chiêu bắt chim trên đỉnh Phong Sơn, kiếm chiêu loang loáng chém tới.
Hào Hoa Bất Bại biết gặp phải tay khó chơi múa đao lên chống đở, không ngờ Kim
Tiên hét lên một tiếng kiếm chiêu liền biến hóa như trận mưa sa chém xuống. Hào
Hoa Bất Bại kinh hãi xử dụng chiêu Xà Quỉ Vượt Non chống trả choang choang đinh
tai nhứt óc. Gã thấy trong người máu huyết như muốn đảo lộn vô cùng kinh hãi,
không ngờ con nhãi nầy Thần Lực mạnh đến thế. Kim Tiên nào để cho đối thủ đánh
trả xử dụng chiêu Đại Bàng Tung Cánh nhanh như chớp chém tới thượng, trung, hạ,
đối thủ. Khán giả như nín thở trước võ công kỳ lạ của Kim Tiên. Hào Hoa đến lúc
nầy mới biết thế nào là lợi hại của Kim Tiên không còn cách nào khác Gã phải
dùng đến độc chiêu tuyệt học của tà môn của Gã may ra mới đánh bại được Kim
Tiên. Tay phải múa đao chống trả, tay trái múa cái quạt phất ra một loạt phi
tiêu, không ngờ Kim Tiên đã đề phòng trước thấy Hào Hoa Bất Bại phất cái quạt
liền xử dụng thân pháp ma ảnh biến mất. Hào Hoa Bất Bại thấy Kim Tiên biến mất
vô cùng sợ hãi bổng Gã nghe hơi gió từ phía sau chém tới, Gã nhanh chóng né
tránh phất liền ba quạt lại phía sau hàng loạt phi tiêu lại phóng ra, Kim Tiên
lại xử dụng ma ảnh biến mất. Hào Hoa Bất Bại dở hết tài năng đao, quạt chống
trả trước võ công kỳ quái của Kim Tiên, lúc như mưa bão lúc như gió thoảng mây
bay, Kim Tiên dở hết tài năng tấn công một hơi chưa hạ gục được Hào Hoa Bất Bại
thời cũng lấy làm kinh hãi, lời đồn quả không sai võ công Gã trộm hoa nầy vô
cùng lợi hại không khéo thời bại dưới tay Gã như chơi.
Nói
về Phi Hổ cũng không ưa gì Truy Hồn Đoạt Mạng bộ mặt giả nhân giả nghĩa của Gã,
Phi Hổ nói:
Anh em ta đấu với nhau.
Truy
Hồng Đoạt Mạng nói:
Tự đệ lựa chọn đấy nhé không nên trách Đại
Ca nầy không nương tay.
Nói
xong nhanh như chớp Truy Hồn đoạt Mệnh rút thanh đao ra chém tới một đao vừa
nhanh vừa mạnh, Phi Hổ rút đao ra chống đở choang một tiếng đinh tai nhứt óc.
Biết Phi Hổ không kém gì mình Truy Hồn Đoạt Mạng thi triển toàn là tuyệt chiêu
hầu hạ gục Phi Hổ nhanh chóng. Phi Hổ nào chịu thua dễ dàng phong đao cuồn cuộn
đánh ra kình phong ù ù nổi dậy, ánh đao chớp thấy mà ghê hồn, Truy Hồn Đoạt
Mạng thấy phong đao vô cùng lợi hại như Thiên La Địa Võng bao vây tứ phía. Khán
giả như muốn ngẹt thở trước đao pháp kỳ diệu như vậy. Truy Hồn Đoạt Mạng hét
lên một tiếng, Truy Hồn Đao Pháp đánh ra như sấm sét ầm ầm đùng đùng hai bên
đối thủ như muốn oại máu, Phi Hổ kinh hãi, Truy Hồn Đoạt Mạng kinh hoàng, hai
bên không ngờ đối thủ lợi hại như vậy. Phi Hổ vận mười hai thần công lực lên
thanh đao cuồng phong tuôn ra ù ù đao phong như mưa sa bão táp chém tới Truy
Hồn Đoạt Mạng. Truy Hồn Đoạt Mạng cũng dốc toàn lực Truy Hồn Đoạt Mạng Đao đánh
ra như hàng trăm con Mãng Xà cuốn tới chống trả ầm ầm đùng đùng. Anh hùng hảo
hán khán giả lần đầu tiên được thấy trận đấu kinh khiếp như vậy.
Nói
về Chấn Hào đấu với Thạch An. Chấn Hào nói:
Thạch huynh cẩn thận.
Thạch
An nói:
Cứ dở hết tài năng ra đi.
Chấn
Hào hét lên một tiếng thi triển kiếm chiêu trùng trùng như hàng trăm con sóng
cuốn tới, khán giả vừa thấy chiêu kiếm pháp tuyệt học nầy la lên Trùng Dương
Kiếm Pháp tuyệt học Đảo Chủ Hải Thiên, thảo nào võ công Chấn Hào anh hùng cao
như vậy. Thấy kiếm chiêu lợi hại như vậy, Thạch An biến 18 chiêu tuyệt học Tu La
Chưởng thành 18 chiêu Tu La Kiếm Pháp chống trả lại Trùng Dương Kiếm Pháp, khán
giả coi say mê vì trong đời học võ chưa bao giờ nhìn thấy những chiêu tuyệt học
như thế nầy. Chấn Hào cứ nghĩ chỉ cần hai mươi chiêu Trùng Dương Liếm Pháp thời
đánh bại được Thạch An. Nào hay đâu thi triển đến chiêu thứ 36 mà cũng chưa hạ
được Thạch An, võ công Thạch An vô cùng quái dị lúc kiếm chiêu như chưởng, lúc
kiếm chiêu như trảo, biến hóa vô cùng khó mà đánh bại cho được. Chấn Hào không
còn chiêu nào cao hơn nữa để mà đấu chỉ còn biết vận toàn chân lực đánh ra 36
chiêu Trùng Dương Tuyệt Học, càng đấu Chấn Hào càng thấy Thạch An vô cùng lợi
hại võ học cao thâm không biết đâu mà lường.
Nói
về Hào Hoa Bất Bại tung ra hết những Tuyệt Học cũng không làm gì được Kim Tiên.
Trái lại bị Kim Tiên đánh cho liểng xiểng tưởng như bại trận đến nơi. Hào Hoa
Bất Bại hét lên một tiếng thanh đao trên tay bổng trở nên sáng chóa, Gã đã thi
triển đến chiêu cuối cùng Bất Bại Sát Kiếm. Bổng Kim Tiên nghe tiếng nói như
con muỗi mau ra chiêu Hợp Nhất Thất Kiếm, Kim Tiên biết đó là tiếng nói của
nhất hiệp sư phụ bằng hét lên một tiếng, thanh kiếm trên tay tức thời hóa ra
thiên kiếm vạn đao chống trả choang choang đùng đùng, hai bên đối thủ dội ngược
bay ra người nào người nấy xây xẩm mặt mày bất phân thắng bại.
Cũng
cùng lúc ấy, Phi Hổ thi triển chiêu cuối cùng của Phong Đao. Đao Phong gào thét
kinh hồn, cuồn cuộn như cơn bão lốc ập tới, Truy Hồn Đoạt Mạng cũng quyết thắng
thua ở chiêu cuối cùng, Truy Hồn Đoạt Mạng như thiên la địa võng ập tới, khán
giả như muốn nổ tung lồng ngực ầm ầm đùng đùng long trời lở đất, hai bên bị
kình phong tống ra xa liểng xiểng, bất phân thắng bại. Nữa canh giờ đã trôi tất
cả đều bất phân thắng bại, Chí Trung cho dừng trận đấu. Tức thời chiêng trống
nổi lên kết thúc trận đấu.
Chí
Trung lên khán đài dõng dạc tiên bố rằng:
Thi chung kết không ai thắng ai vì thế phải
thi một môn phụ cuối cùng để quyết định thắng thua.
Chí
Trung ra lệnh:
Hãy đêm sáu hình nộm ra để cách xa 100 mét,
bất cứ dùng phương pháp gì miễn là chém bay đầu hình nộm trở về vạch xuất phát trước
thời người đó thắng cuộc.
Lời
tiên bố vừa xong tức thời sáu hình nộm được dựng lên cách xa 100 mét. Tất cả
sáu người đều đứng ngay vạch xuất phát nghe tiếng trống thời tỉ thí thắng thua.
Hơn nghìn cặp mắt khán giả chăm chú xem ai là người thắng cuộc. Tiếng trống vừa
nổi lên năm thân hình như năm vết khói lao vút đến hình nộm. Thạch An không lao
đi mà phóng kiếm lao đi như tia chớp chặt đứt đầu hình nộm thanh kiếm liền bay
ngược trở lại trong lòng bàn tay Thạch An. Với chiêu Phi Long Sát Kiếm nầy
Thạch An thắng năm người một cách dễ dàng,trước sự cổ vũ hoan hô không ngớt của
khán giả, đệ nhất kiếm gia, vô địch kiếm.
Chí
Trung cũng bất ngờ trước tài năng siêu việt nầy. Chí Trung chạy đến chúc mừng:
Thạch Đệ tài quá, mới xa nhau một năm mà tài
nghệ Thạch Đệ không sao tưởng tượng được.
Trong
số khán giả có cả Thất Hiệp, Ngũ Tuyệt Thần Quân cải dạng đến xem và cũng đã
biến mất sau khi Thạch An chiếm giải nhất.
Trước cửa én về mai thắm sắc
Trời xanh cao vút đàn cò bay
Giọt sương gieo nặng cành xuân biếc
Em mãi đợi chờ anh có hay.
Bà
Liễu Huệ từ ngày về Thịnh Gia Trang phải nói ở trong sự giàu sang muốn gì có
nấy, nhưng sao Bà vẩn mãi thấy buồn, nhất là khi Bà nhìn Thanh Vân, nét mặt héo
rũ thường nhìn những đám mây trôi vô định thẩn thờ. Sự chờ đợi trong mõi mòn
tuyệt vọng, Bà không khỏi đau lòng xót dạ, nhưng biết làm gì đây khi con người
quá nhỏ bé trong Vũ Trụ bao la. Nhân duyên định mệnh phước họa, sum hiệp chia
ly, đều ứng theo luật trời mà nhận lấy. Bà chỉ biết Tin ở lẽ trời. Đấng Hóa
Công không phụ những người hướng thiện. Bà đã làm lành cả đời. Bà luôn tin
tưởng ở Đấng Tối Cao luôn đêm lại sự công bằng cho những người hướng thiện gieo
nhân lành, nên Bà luôn tin tưởng Chí Trung sẽ tai qua nạn khỏi. Bà luôn tin
tưởng Cha Trời Lạc Long Quân, Địa Mẫu Mẹ Âu Cơ sẽ không bỏ rơi những người con
chí hiếu.
Lòng thành đến với Trời Cha
Chuyển xây vận mệnh thoát qua nỗi sầu
Âu Cơ Đức Mẹ dắt dìu
Vượt qua gian khổ bao điều xót xa.
Gió
xuân dìu dịu, trời rộng bao la, những cánh chim tự do bay liệng trên không
trung Hoa Mai rực vàng, đàn bướm thi nhau thưởng thức những hương vị ngọt ngào,
không hiểu vì sao trong lòng Thanh Vân hôm nay cảm thấy rộn niềm vui. Thanh Vân
nhìn những chùm Hoa Mai rực rỡ dưới ánh nắng vàng ban mai, Thanh Vân thấy Hoa
Mai như khác hơn mội ngày, thanh khiết cao quý làm sao, mùi hương Hoa Mai dìu
dịu, làm cho tâm hồn như thoát tục quên đi bao nỗi sầu khổ. Thanh Vân thường
nghe kể về sự Linh Thiên của Hoa Mai. Hoa Mai là biểu tượng hòa bình đầm ấm sum
hợp, biểu tượng của sự đoàn kết, giàu sang phú quý, Hoa Mai đêm lại bao điều
may mắn, và cũng xua đuổi bao điều tăm tối. Thanh Vân nhìn Hoa Mai ước rằng hãy
đêm lại cho ta những niềm vui, cũng như bao điều may mắn, Thanh Vân nguyện vừa
xong thấy Hoa Mai bổng rực rỡ lên một cách kỳ lạ. Những cánh Hoa Mai như biết
nói, hạnh phúc sẽ đến với những ai yêu mến ta, hạnh phúc sẽ rực rỡ như mùa xuân
mùa hội tụ tinh hoa của đất trời.Ta là đài Thiên loài hoa Linh Thiên nhất Vũ
Trụ, khi ta rực rỡ thời những người yêu ta cũng rực rỡ theo.
Bổng
có tiếng chân vội vã Lão Nô Gia xuất hiện. Thanh Vân mừng rỡ:
Chú Trung.
Lão
nói:
Cô Chủ có tin vui rồi.
Thanh
Vân quả tim như muốn lọt ra ngoài, hỏi dồn hỏi dập:
Có tin rồi sao?
Lão
Nô Gia gật đầu nói:
Chí
Trung hiện đang làm chủ khảo cuộc tỉ thí tuyển chọn nhân tài ở Kinh Đô.
Thanh
Vân nghe xong tưởng như mình bay bổng lên trời. Thanh Vân ngày ngày như loài
hoa khô héo, bổng trong tích tắc bừng rực rỡ như những cánh Hoa Mai. Lão nhìn
thấy Cô Chủ bổng biến thành một người khác Cô Chủ rực rỡ lên một cách kỳ lạ. Sự
buồn bả ủ rủ mới đó không còn nữa, thay vào đó rực rỡ như những cánh hoa mai.
Lão nhìn Cô Chủ bổng chốc đẹp làm sao cái đẹp vui tươi trong sáng như những
ngày nào.
Thanh
Vân hỏi:
Tin nầy có chính xác không?
Lão
nói:
Chính xác trăm phần trăm.
Thanh
Vân vội vã chạy vào nhà nói như không ra tiếng:
Mẹ ơi, Mẹ ơi có tin rồi, có tin rồi.
Bà
Lễu Huệ đang chơi với cháu Hào, thấy Thanh Vân chạy vào, nói không ra tiếng nét
mặt tươi rói như hoa ban mai Mùa xuân. Bà như đoán ra nét mặt Bà tươi lên một
cách kỳ lạ.
Bà
hỏi:
Có tin rồi sao? Chí Trung hiện đang ở đâu?
Thanh
Vân chưa kịp trả lời, thời có người trả lời thay:
Bẩm Phu Nhân, Chí Thiếu Gia đang làm giám
khảo chấm thi tỉ thí võ công tuyển chọn nhân tài trên Kinh Đô.
Bà
Liễu Huệ nghe Lão Nô Gia nói thế thời mừng quá rơi nước mắt, Bà lẩm bẩm nói: Cảm
ơn Cha Trời Mẹ Trời. Thanh Vân từ giờ phút đó trong lòng yêu đời vô cùng Cô
nhìn đâu thấy cũng đẹp.
Trời xuân trông tít tần không.
Hoa xuân rực thắm mây lồng gió xuân
Đất trời rực tỏa hào quang
Gió lay khốm lá hoa vàng đầy hoa.
Cô
vừa nhìn thấy Kiều My định nói, nhưng Kiều My nhanh miệng:
Em biết rồi Lão Gia mới về gọi chị đến gặp
Lão Gia Gấp.
Thịnh
Lão Gia vừa nhìn thấy Thanh Vân mặt tươi như hoa không còn héo rũ như ngày nào,
thời biết con Lão đã biết tin Chí Trung vẩn còn sống, lòng Lão cảm thấy nhẹ
bổng như trút một gánh nặng đè Lão những tháng năm qua.
Lão
hỏi:
Con đã biết về thông tin Chí Trung rồi chứ?
Thanh
Vân gật đầu. Lão nói:
Cha cũng đã gặp Chí Trung rồi.
Thanh
Vân nắm tay Cha hỏi dồn hỏi dập:
Cha đã nói gì với chàng.
Lão
nhìn con gái Lão vui như thế Lão cũng vui lây Lão không trả lời Thanh Vân, mà
nói:
Quả là duyên trời định Chí Trung quả là con
Rồng trong nhân gian về mặt nào cũng hơn hẳn mọi người.
Nghe
Cha khen Chí Trung mãi, Thanh Vân cảm thấy rất vui. Thanh Vân hỏi:
Cha thấy Chí Trung có bình yên không?
Lão
cười nói:
Ai làm gì nổi Chí Trung mà không bình yên.
Lão
thở dài:
Ngũ Tuyệt Thần Quân ta cứ tưởng là đấu lại
Dòng Họ Chí, nhưng ý trời không cho nên không thể nào vượt qua nổi.
Thanh
Vân là người con gái vô cùng thông minh, nghĩ không lẽ Ngũ Tuyệt Thần Quân đấu
với Chí Trung. Thanh Vân sợ hãi hỏi:
Chí Trung có sao không? Ngũ Tuyệt Thần Quân
có làm hại anh ấy không?
Lão
nhìn thấy điệu bộ con gái Lão lo lắng đáng yêu quá. Lão nói:
Con yên tâm võ công Chí Trung trên đời nầy
không ai đánh bại được đâu. Con hãy về nói lại với Mẹ Chí Trung, chuẩn bị tinh
thần tiếp đón Lạc Hầu Vương từ Kinh Đô đến Thịnh Gia Trang Ta.
Thanh
Vân hỏi:
Quan lớn đến nhà mình làm gì?
Lão
nhìn Thanh Vân nói:
Quan lớn đến nhà tất nhiên là có chuyện. Đây
là một điềm vinh hạnh cho Thịnh Gia Trang chúng ta. Theo Cha biết thời Chí
Trung còn bận nhiều việc chưa về Thịnh Gia Trang chúng ta được đâu vì còn dẫn
quân binh chinh phạt dẹp trừ giặc biên cương.
Thịnh
Gia trang hôm nay khác hơn mội khi nhà cửa sạch sẽ trang hoàng lộng lẫy, và ai
cũng biết hôm nay là ngày tiếp đón Vương Gia Kinh Đô Xích Quỷ. Thịnh Lão Gia
hôm nay cũng ăn mặt chỉnh tề, nhìn tới nhìn lui cách bố trí bài bản của mình,
thời thấy làm vừa lòng lắm.
Khi
ấy người ta nhìn thấy Lão Nô Gia phi ngựa vào báo là:
Phái đoàn Kinh Đô sắp đến nơi.
Bà
Liễu Huệ hôm nay trông thật cao sang ra bề thế bà Phu Nhân Quan Gia. Bà thường
nghe chồng bà nói về người anh họ làm Vương Gia Kinh Đô nhưng bà chưa có lần
nào được gặp, khi bà gặp Chí Nhân, thời người anh họ nầy còn ở Kinh Đô Văn
Lang. Nên không đến dự đám cưới của Bà. Người ta nhìn thấy đoàn xe quân binh
gươm giáo rầm rộ hơn mấy chục chiếc tiến thẳng về Thịnh Gia Trang. Cả nhà Thịnh
Gia Trang ra tiếp đón phái đoàn Vương quan tận cổng, người ta nhìn thấy Lạc Hầu
Vương cùng một số quan tướng từ trong xe bước ra, cọng với sự tiếp đón nồng
nhiệt Bà Liễu Huệ, Thanh Vân, cũng như gia đình Thịnh Lão Gia làm cho quang
cảnh nhộn nhịp vui tươi ấm cúng trong tình thân mật, tiếng nói tiếng cười, sự
chào sự hỏi, lời hay lẽ đẹp, sắc mặt rạng rỡ, trải ý phơi xuân ai mà nhìn thấy
cũng thấy mình vui theo, hạnh phúc quá, vinh quan quá, nhưng nào ai có biết cái
giá phải trả cho niềm vui hạnh phúc ấy cũng khá đắc, bao gian khổ chìm nổi lênh
đênh, đời Ông cho đến đời Cha lúc nào cũng vì dân vì nước, hy sinh tánh mạng
mới được vinh quan như ngày hôm nay.
Lạc
Hầu Vương vừa bước xuống xe trong sự niềm nở của mọi người. Ấn tượng trước mắt
Hầu Vương là người con gái xinh đẹp như Tiên ăn nói khéo léo Hầu Vương không
khỏi thốt lên lời khen:
Thanh Vân là con phải không?
Thanh
Vân lễ phép vâng dạ. Lạc Hầu Vương nói:
Cháu Trung có phúc quá, không những có nàng
Tiên xinh đẹp thông minh phúc hậu, mà còn có cả Ông bố vợ giàu có Lịch Thiệp
đối nhân xử thế tuyệt vời.
Lạc
Hầu Vương nhìn qua Bà Liễu Huệ, Thanh
Vân nhanh miệng nắm tay Bà Liễu Huệ nói:
Đây là Mẹ Anh Chí Trung.
Lạc
Hầu Vương chấp tay nói:
Anh là Chí Văn anh Họ Chí Nhân, em tha lỗi
cho anh khi Chí Nhân qua đời anh mắt bận công tác xa, nên không đến đưa tan
được.
Bà
Liễu Huệ chỉ biết nghe, chào hỏi, tỏ lòng thân thiện chứ biết nói gì hơn, hạnh
phúc đã tràn ngập trong lòng Bà. Bổng Lạc Hầu Vương nghiêm sắc mặt nói:
Được sự nhờ cậy ủy thác của Chí Trung, cũng
như Bổn Vương thay mặt cho Triều Đình chuyển vận bổng lộc khen thưởng của Triều
Đình đến Thịnh Gia Trang giao cho Mẹ Chí Trung, xin Thịnh Lão Gia sắp xếp cho.
Thịnh
Lão Gia nhìn Thanh Vân. Thanh Vân nói:
Con sắp xép rồi.
Lạc
Hầu Vương ra lệnh cho quân binh:
Đêm nghìn lạng vàng, nghìn lạc bạc, nghìn
cây vãi đến đây.
Tức
thời quân binh khuân vác vàng, bạc, vãi lụa, nhất là vãi lụa chất thành đống
rực rỡ đủ màu sắc. Trong đó có những vãi lụa cực kỳ quý hiếm, Thịnh Lão Gia
không ngờ sự khen thưởng Triều Đình đối với Chí Trung lớn như thế. Bà Liễu Huệ
cũng choáng ngộp trước phần thưởng to lớn nầy. Thanh Vân vô cùng tự hào vì đây
chính là phần thưởng của Triều Đình đối với Chí Trung cũng không khác nào đối
với Cô. Gia đình Thịnh Lão Gia tiếp đãi Lạc Hầu Vương cũng như quan binh hết
sức long trọng cao lương mỹ vị không thiếu món gì. Lạc Hầu Vương lấy làm vừa
lòng sự tiếp đải nầy và nghĩ Chí Trung quả thật có phúc. Người ta nhìn quân
binh rời khỏi Thịnh Gia Trang mà không khỏi thầm mơ ước, ước gì mình cũng được
Phúc Đức như vậy.
Gió xuân đêm đến cho người
Tràn đầy hạnh phúc biển trời niềm vui
Phải chăng nhờ kiếp chân tu
Cháu con hưởng phước võng dù nghênh ngang.
Nói
về cuộc tỉ thí kết thúc trong sự hoan hô của các anh hùng hảo hán, và cũng đã
tìm ra người thắng cuộc. Chí Trung bước lên khán đài tiên bố người thắng cuộc
và cũng nói lên ý nghĩa chiêu hiền trọng sĩ của nhà nước Văn Lang.
Chí
Trung dõng dạc nói:
Trong yên bình chúng ta là những người dân
tốt, khi Tổ Quốc lâm nguy chúng ta là những anh hùng hảo hán quét sạch quân thù
xâm lược. Quê Hương chúng ta bị giặc biên cương đánh phá. Tổ Quốc đang cần
những anh hùng hảo hán như chúng ta. Ông Cha ta cũng đã từng nói.
Một cây làm chẳng nên non
Ba cây chụm lại thành hòn núi cao
Một giọt nước chẳng là bao
Kết muôn giọt nước cuốn trôi núi rừng.
Chung lòng chung sức đó là truyền thống của
dân tộc ta quét sạch lũ ngoại xâm đe dọa đến an nguy Tổ Quốc là bổn phận thế hệ
trẻ của chúng ta. Hỡi những anh em, chúng ta là con dân Văn Lang, con cháu Tiên
Rồng, sống thời xây dựng bảo vệ Tổ Quốc, chết thời về Trời, đó là con đường Ông
Cha ta từng đi. Và chúng ta là thế hệ con cháu tiếp nối Ông Cha đi trên con
đường nầy.
Bảo vệ Tổ Quốc, đánh đuổi ngoại xâm là bổn
phận con cháu chúng Ta. Tất cả chúng Ta hãy gia nhập quân đội, đánh đuổi ngoại
xâm đêm lại sự bình yên cho dân chúng. Hãy nêu cao tinh thần chính nghĩa, tinh
thần vì dân vì nước, sẳn sàng hy sinh vì độc lập dân tộc. Bảo vệ non sông Tổ
Quốc thân yêu của chúng Ta. Hãy nhập quân đội vì dân vì nước quét sạch quân thù
xâm lấn biên cương. Tức thời hàng nghìn tiếng hô, hãy gia nhập quân đội quét sạch
quân thù xâm lấn biên cương.
Thế
là hơn nghìn anh hùng hảo hán đến dự thi đều tham gia quân đội. Chí Trung phong
Thạch An làm phó Soái. Truy Hồn Đoạt Mệnh, Hào Hoa Bất Bại, Phi Hổ, Chấn Hào,
Kim Tiên, đều được phong tướng. Chí Trung nghĩ việc đánh tan quân Thổ Phỉ mũ
đỏ, chỉ cần đội quân tinh nhuệ nhất là giỏi võ công, không cần đông, nên điều
động quân binh chỉ một vạn. Phần nhiều là kỵ binh, đánh nhanh rút nhanh tốc
chiến tốc thắng. Chí Trung chia ra làm bảy đạo quân, mỗi đạo quân hơn một nghìn
binh lính, đạo quân chủ lực hơn bốn nghìn quân do Chí Trung trực tiếp chỉ huy.
Chí Trung ra lệnh choTruy Hồn Đoạt Mệnh, Hào Hoa Bất Bại hai đạo quân tiên
phong. Còn các đạo quân khác tùy cơ ứng biến. Chí Trung làm lễ tế cờ xong tức
thời nổi chiêng nổi trống tiếng quân, hơn một vạn quân nhanh chóng rời khỏi
Kinh Đô chẳng bao lâu thời tới biên cương.
Chỉ
còn cách huyện Tây Ngung, huyện Di Phong, hai huyện đã bị quân Thổ Phỉ mũ đỏ
chiếm đóng 20 dặm thời ra lịnh cho quân binh dừng lại, bàn kế sách Tướng giặc
trấn thủ nơi hiểm địa Tây Ngung Thân cao hơn trượng, mặt đỏ râu vàng, cầm đại
đao nặng ba tạ sức mạnh hơn người võ nghệ cao cường, vốn là một con báo gấm tu
luyện thành người, xưa nay chưa bao giờ bại trận. Tướng giặc trấn thủ nơi địa
hình hiểm trở Huyện Di Phong là một yêu nữ xinh đẹp tuyệt trần, võ nghệ cao
cường thần thông quảng đại xử dụng song kiếm. Nguyên là con Hồ Tinh cái tu
luyện thành người. Hai tướng giặc nầy, đã đánh bại hai lần quân Triều Đình giết
chết sáu tướng. Chí Trung biết giặc Thổ Phỉ mũ đỏ nầy vô cùng lợi hại nên hợp
bàn các tướng tìm ra kế sách tấn công.
Truy
Hồn Đoạt Mạng nói:
Chúng ta chia ra làm hai mũi một mũi tấn
công Tây Ngung, một mũi tấn công Di Phong
không cho chúng hổ trợ liên kết lại với nhau.
Hào
Hoa Bất Bại nói:
Tôi cũng nghĩ như vậy, chúng ta nên chia làm
hai mũi tấn công. Chủ Soái chỉ huy một mũi, Phó Soái chỉ huy một nũi.
Chí
Trung nghe lời đề nghị cũng phải liền chia lực lượng làm hai mũi tấn công.
Truy
Hồn Đoạt Mạng, Hào Hoa Bất Bại, Chấn Hào, Thạch An, dẫn hơn năm nghìn quân đánh
vào sào huyệt ổ giặc nơi hiểm yếu Huyện Di Phong.
Chí
Trung, Phi Hổ, Kim Tiên, dẫn năm nghìn quân đánh vào sào huyệt nơi hiểm yếu Tây
Ngung.
Thế
là hai mũi quân đồng loạt xuất phát tiến sâu vào địa giới nơi giặc đang chiếm
giữ. Nói về Thạch An thống lãnh năm nghìn quân tiến thẳng đến nơi ổ quân giặc
Thổ Phỉ mũ đỏ, càng tiến sâu vào địa thế
hiểm trở đồi núi trập trùng. Quả là bất lợi cho cuộc truy quét, không khéo thất
bại như chơi, không bị hỏa công thời cũng bị phục kích, hoặc đất đá lăng xuống
hại chết. Thạch An nghĩ thảo nào quân Triều Đình không làm gì được bọn chúng. Nếu
đánh thắng. Quân Thổ Phỉ túa ra tiêu diệt quân Triều Đình, nếu thua chúng rút
sâu vào trong các khe núi, quả là khó đánh vô cùng.
Đây
nói về Chí Trung thống lãnh hơn năm nghìn quân cũng gặp hoàng cảnh như cánh
quân Thạch An, núi non hiểm trở đèo dốc quanh co khó mà tiêu diệt được bọn Thổ
Phỉ mũ đỏ. Chí Trung nhìn thấy phía trước là cửa hẹp vào núi, thấy bọn lâu la
canh gác nơi đó thời cho quân dừng lại tìm kế sách đối địch.
Cùng
lúc ấy Thạch An cho quân dừng nghĩ xem xét tình hình trước khi tấn công vào ổ
giặc. Truy Hồn Doạt Mệnh vốn ỷ mình võ công cái thế không coi bọn giặc mũ đỏ
vào đâu, hơn nữa muốn lập công đầu bằng nói:
Bẩm Phó Soái bọn giặc cỏ chẳng có gì là ghê
gớm chẳng qua chúng đóng nơi hiểm trở mà thôi, dụ chúng xuất đầu lộ diện tiêu
diệt là xong.
Hào
Hoa Bất Bại nói:
Chúng tôi là hai đạo quân tiên phong để hai
đạo quân tiên phong khai chiến trước.
Thạch
An nghe nói cũng có lý, bằng chấp thuận lời đề nghị của Truy Hồn Đoạt Mệnh,
cũng như Hào Hoa Bất Bại.
Nói
về tướng giặc Thổ Phỉ mũ đỏ là Hồ Mị Yêu xinh đẹp tuyệt trần, không biết bao
nhiêu anh hùng hảo hán bị con yêu tinh nầy hốt hồn, chết dưới nanh vuốt của Ả.
Ả đang hút lấy tinh khí của một chàng thanh niên khỏe mạnh biến chàng thanh
niên chỉ còn da bọc xương chết thê thảm, Ả hút tinh huyết chàng thanh niên xong
thân hình của Ả trở nên ỏng ẹo óng ánh hấp dẫn mê hồn, ai nhìn thấy liền mê mẩn
ngay. Hai tướng giặc là Đa Cổn, Đa Nhĩ, võ nghệ cao cường xưa nay chưa từng bại
dưới tay ai. Hai tên tướng cướp đang ăn nhậu vì mới cướp được nhiều trâu bò,
gà, lợn, dê, vịt của dân.
Hai
tên cướp có vẻ thích thú trước những con gà quay béo mập, hắn ngạm một miếng
béo bở bưng vò rượu lên uống một hơi đã quá đã quá, trong lúc đang hứng thú ăn
nhậu thời có lu la vào báo:
Có quân Triều Đình đến đánh phá sào huyệt
chúng ta.
Đa
Cổn, Đa Nhĩ nghe xong trợn mắt quát:
Lũ nó bị đánh tả tơi không còn mảnh giáp còn
dám đến đây sao?
Đa
Cổn, Đa Nhĩ vẩn tiếp tục ăn nhậu. Quân lu la lại vào báo:
Quân binh Triều Đình chửi bới nếu không ra
đấu với chúng, chúng sẽ xông vào quét sạch, giết sạch, xơi sạch, không còn một
mạng.
Đa
Cổn Đa Nhĩ nổi giận nói:
Chúng tưởng chúng là Trời chắc, để ta ra
giết quách đi cho rồi ngứa tai quá.
Đa
Cổn, Đa Nhĩ liền mở cổng núi dẫn hai nghìn quân lâu la ào ào như ong vở tổ xông
ra. Đa Cổn, Đa Nhĩ phi ngựa tới hét:
Thằng nào lớn lối dám đến vút râu hùm.
Truy
Hồn Đoạt Mệnh quát:
Tên ăn cướp kia mau xuống ngựa quy hàng thời
Truy Hồn Đạt Mệnh ta tha cho tội chết.
Đa
Cổn cười ha hả:
Tưởng ra là ai té ra chỉ là đồ vô danh tiểu
tốt.
Truy
Hồn Đoạt Mệnh không kèm nỗi sự tức giận quát lên một tiếng giục ngựa lao tới
chém một đao như trời giáng xuống Đa Cổn. Đa Cổn múa giáo chống đở choang một
tiếng đinh tai nhứt óc. Đa Cổn vì xem thường tí nữa mất mạng la lớn:
Thằng nầy mạnh quá.
Hào
Hoa Bất Bại thấy Truy Hồn Đoạt Mệnh ra oai liền phi ngựa lao tới chém Đa Nhĩ
một đao. Đa Nhĩ múa giáo chống đở choang đinh tai nhứt óc. Đa Nhĩ nói:
Thằng nầy dữ quá.
Truy
Hồn Đoạt Mệnh thắng thế, múa cây đao như mưa sa bão táp sáu mươi bốn đường truy
hồn đoạt mệnh đao bao vây tứ phía. Đa Cổn vừa chống đở vừa la:
Thằng nầy mạnh quá chạy thôi.
Nói
xong chém bậy một giáo bỏ chạy vào núi. Đa Nhĩ cũng thế chém bậy một giáo rồi
bỏ chạy, quân Văn Lang thắng đánh trống dộng chiêng ào ào rượt theo chém thôi
là chém. Bổng nghe quân lâu la hò hét dậy trời dậy đất, từ trong núi túa ra như
ong vở tổ, yểm trợ cho quân lâu la Đa Cổn, Đa Nhĩ đánh quân Văn Lang lùi trở
lại. Người ta thấy nữ tướng giặc ỏng ẹo mặt hoa da phấn sáng rực cỡi con ngựa
hồng vai mang song kiếm ngực nở mông tròn khêu gợi hết cốt.
Thạch
An ở xa nhìn thấy nói:
Nguy mất, nguy mất.
Chấn
Hào nói:
Khó đối địch rồi đây.
Thạch
An cho đánh trống lui quân. Truy Hồn Đoạt Mệnh, Hào Hoa Bất Bại không nghe
lệnh, phi ngựa xông tới nhìn nữ giặc quát:
Mau đầu hàng ta tha cho.
Nữ
giặc ỏng ẹo rung rung bộ mình:
Thiếp đây nè tới đây mà bắt.
Truy
Hồn Đoạt Mệnh, Hào Hoa Bất Bại ngây ngất mê dại trước sắc đẹp mê hồn của Ả ta.
Ả phi ngựa lao tới rút kiếm chém Truy Hồn Đoạt Mệnh một nhác, Truy Hồn Đoạt
Mệnh múa đao chống đở.
Cùng
lúc ấy Phi Hổ cùng Kim Tiên dẫn hơn hai nghìn quân tới cửa ổ cướp la hét chửi
bới, lũ trộm gà trộm chó mau ra đây chịu chết. Nói về tên chúa cướp mặt đỏ râu
vàng Xích Báo Đại Vương, đang mơn trớn vui đùa với bầy Yêu tinh Quỉ cái nên
không cho ai vào. Dưới Xích Báo Đại Vương, có hai tướng giặc Lỗ Côn, Lỗ Dụ hai
tên cướp khắc tiếng hảm hiếp phụ nữ võ nghệ cao cường chưa bị bại lần nào, đã
từng hạ gục hơn bốn tướng quân Văn Lang.
Hai
tên dâm tặc nầy đang hảm hiếp phụ nữ, thời có lâu la vào báo:
Bẩm nhị vị phó Vương có quân triều đình đến
chửi bới la hét inh ỏi.
Hai
tên dâm tặc quát:
Các ngươi làm ta mất hứng, quân Triều Đình
thời làm được cái gì, để ta vui thỏa thích rồi sẽ tính.
Quân
lâu la lại trở vào tâu:
Bẩm nhị vị Phó Vương, quân Triều Đình vô
cùng hung dữ nhất là tướng nữ xinh đẹp.
Hai
tên háo sắc dâm tặc nghe có nữ tướng gái đẹp, thời bộ mặt liền sáng rở:
Để ta ra xem sao.
Hai
tên Lỗ Côn, Lỗ Dụ nai nịt mặt giáp dẫn hơn hai nghìn quân lâu la mở cửa hẻm
chân núi ùa ra như ong vỡ tổ. Lỗ Dụ, Lỗ Côn phi ngựa ra hét:
Thằng nào cả gan dám đến đây vuốt râu hùm.
Hai
tên dâm tặc vừa nhìn thấy Kim Tiên thời thèm nhỏ dãi:
Chà con bé nầy đẹp dữ, coi bộ còn tơ lắm.
Hai
tên dâm tặc chẳng cần đếm xỉa gì đến Phi Hổ, mà cứ hau háu nhìn Kim Tiên như muốn
ăn tươi nuốt sống. Chúng nói:
Không cần tìm cũng tự dẫn xác đến.
Phi
Hổ nhìn thấy hai tên tướng giặc có vẽ xem thường mình phi ngựa tới quát:
Hai tên ác tặc mau quy hàng không thời bỏ
mạng.
Tên
Lỗ Côn cười ngất quát:
Đồ nhái con chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
Phi
Hổ hét lên một tiếng phi ngựa tới chém một đao như trời giáng. Lỗ Côn xem
thường múa đao lên chống đở choang đinh tai nhứt óc, Lỗ Côn như muốn bay xuống
ngựa la lớn:
Thằng nầy mạnh quá.
Phi
Hổ thi tiển ba mươi sáu chiêu Phong Đao tuyệt học đánh Lỗ Côn nghẹt thở chống
trả muốn hụt hơi kinh hồn bạc vía miệng la lớn:
Thằng nầy dữ quá.
Cùng
lúc ấy bên kia Kim Tiên biến thất tuyệt kiếm pháp, trở thành thất tuyệt đao
pháp đánh cho Lỗ Dụ thất điên bát đảo sít mấy phen bỏ mạng miệng la lớn:
Con cọp cái nầy dữ quá.
Hai
tên dâm tặc biết đánh không lại chém bậy một giáo rồi bỏ chạy, quân Văn Lang
thắng thế chém thôi là chém bọn lâu la chết thôi là chết, thi nhau thoát vào
cửa núi.
Bổng
có một tiếng quát long trời lở đất:
Có ta đây đừng sợ.
Người
ta nhìn thấy từ trong cửa hẹp chân núi xuất tên thủ lĩnh Đại Vương mình cao hơn
trượng mặt đỏ râu vàng, bọn lâu la thấy Đại Vương xuất hiện quay trở lại đánh
với quân Văn Lang hai bên đánh với nhau dậy trời dậy đất. Hai tên dâm tặc thấy
Đại Thủ lĩnh xuất hiện quay trở lại đánh quân Văn Lang, anh hùng hảo hán quân
Văn Lang chống trả quyết liệt.
Nói
về Chí Trung thấy tên đầu sỏ thủ lĩnh
Đại Vương xuất hiện liền phất cờ hô:
Tiến lên.
Thế
là hơn ba nghìn quân binh anh hùng hảo hán ào ào phi ngựa xông tới xáp chiến.
Quân lâu la trong núi ùa ra mỗi lúc một đông trận chiến vì thế càng trở nên
khốc liệt. Nhất là trận chiến giữa Đại Vương, Phi Hổ, Kim Tiên hai đánh một.
Đao Phong cuồn cuộn, Đao Kiếm trùng trùng, Xích Báo Đại Vương múa giáo chống
trả. Ầm Ầm đùng đùng liên miên bất tận, cát bay đá chạy mù trời. Bốn mươi hiệp
trôi qua bất phân thắng bại, Phi Hổ, Kim Tiên dốc toàn lực quyết hạ gục tên
trùm chúa cướp, không ngờ tên chúa cướp càng đánh càng hay, càng đánh càng
hăng, đường giáo mỗi lúc một thêm lợi hại. Cùng lúc ấy quân binh hỗn chiến với
quân lâu la dậy trời dậy đất. Tên Đại Vương nhìn thấy quân Văn Lang tuy ít
nhưng người nào người nấy võ nghệ cao cường đánh quân lâu la tơi tả, bằng hét lên
một tiếng đường giáo của y bổng tỏa ra sáng rực giáo khí tuôn ra khiếp đảm y
quyết lấy mạng Phi Hổ, Kim Tiên trong chiêu nầy.
Chí
Trung hét lớn:
Hai tướng quân lui ra.
Chí
Trung múa thanh đại đao phi ngựa tới đao khí tuôn ra chống trả, ầm ầm đùng đùng
long trời lở đất. Xích Báo Đại Vương như bị dội ngược kinh khiếp quát lớn:
Ngươi là ai?
Chí
Trung quát:
Chết đến nơi mà còn hỏi, xem đây.
Chí
Trung dùng tuyệt chiêu Quỉ Ảnh Ma Đao ánh đao chớp lên kinh khiếp, Xích Báo Đại
Vương múa giáo chống trả, ầm ầm đùng đùng kinh khiếp. Xích Báo Đại Vương biết
không thể nào đánh lại Chí Trung, bằng bay lên không trung hóa thành một đám
mây đen cuồng phong bão tố nổi dạy ầm ầm, ập tới quân Văn Lang, cuốn bay tất
cả. Quân Văn Lang khiếp vía kinh hồn người ngựa thi nhau ngã rạp. Cuồng phong
gào thét cây cối ngã đổ ầm ầm trong cơn hãi hùng chết sống ấy.
Chí
Trung liền bay lên hư không vận dụng Tiên Thiên Thần Công chém vào đám mây với
tất cả Thần Công Lực tức thời hào quang trùng trùng sấm sét ầm ầm kiếm khí đầy
trời sấm chớp khủng khiếp trên không trung một tiếng rú thê thảm đám mây đen
liền tan biến hiện ra một con báo gấm to như con bò mộng bị chém rụng cái đầu
rớt xuống đất máu tuông lênh láng. Quân Văn Lang thoát chết nhìn lên không thấy
Chủ Soái bay lượng trên không như loài chim đại bàng.
Chí
Trung bay lượng trên không nói xuống:
Mau tiếng vào sào huyện của chúng quét sạnh
rồi nhanh chóng kéo đến sào huyệt Di Phong.
Chí
Trung nói xong nhắm hướng Di Phong dùng Lăng Không Bộ Pháp bay đi. Phi Hổ, Kim
Tiên nhìn theo. Phi Hổ nói:
Chủ Soái tu luyện thành Thần Tiên không còn
là người phàm.
Kim
Tiên nghe Thất Sư Phụ kể về tài năng của Chí Trung nhưng chưa chứng kiến, giờ
đây nhìn thấy Chí Ca Thần Thông quản đại như vậy mới biết võ công mình chỉ là
hạt cát trong sa mạc. Phi Hổ cũng nghĩ như Kim Tiên.
Nói
về quân Văn Lang, thấy mây tan cuồng phong không còn nữa tên chúa cướp đã bị
giết, liền đánh trống dộng chuông ào ào xông lên chém bọn lâu la như chém
chuối, hai phó tướng định bỏ chạy, nhưng Phi Hô, Kim Tiên, phi ngựa theo chém
một đao bỏ mạng. Hơn năm nghìn quân Vân Lang nhanh chóng tiến vào sào huyệt phá
sạch đốt sạch, xóa sổ quân Thổ Phỉ Mũ Đỏ
nhanh chóng kéo đến Di Phong.
Nói
về nơi hang ổ bọn cướp Di Phong, chống trả lại quân Văn Lang, trận hổn chiến
trở nên vô cùng khốc liệt. Thạch An từ xa nhìn thấy nữ giặc yêu tinh Hồ Mị võ
nghệ cao cường một mình đấu với Truy Hồn Đoạt Mệnh, Hào Hoa Bất Bại. Ả cợt đùa
không coi vào đâu. Truy Hồn Đoạt Mệnh, Hào Hoa Bất Bại bị Ả đánh liểng xiễng. Ả
ỏng ẹo bay lên không múa kiếm chém xuống chiêu nào chiêu nấy chí tử như trời
giáng.
Truy
Hồn Đoạt Mệnh lúc nầy đã tỉnh táo dở hết tài nghệ xử dụng Truy Hồn Đoạt Mệnh
Đao, với tất cả bình sanh của mình. Hào Hoa Bất Bại bị đánh liểng xiểng tỉnh
táo không còn bị sắc đẹp làm cho mê hoặc nữa, dở hết tài năng hào hoa bất bại
đao pháp chống lại kiếm pháp kỳ lạ của Yêu nữ. Thân pháp Hồ Mị như ma quỉ lúc
ẩn lúc hiện vô cùng lợi hại, sức mạnh của Ả chém tới hàng tấn làm cho truy Hồn
Đoạt Mệnh, Hào Hoa Bất Bại ê ẩm cả tay.
Bổng
Ả bay trên không một vòng hét lên:
Hai tên ngu ngốc kia về chầu âm phủ đi.
Tức
thời Ả biến mất chỉ thấy một trận mưa kiếm từ trên không ập xuống. Khi ấy quân
lâu la kéo ra đông nghịt hơn hai nghìn quân Văn Lang khó mà chống trả. Thạch An
liền phất cờ hét lớn:
Tiến lên.
Tức
thì hơn ba nghìn quân Văn Lang ào ào hò hét dậy trời xông vào xáp chiến dậy
trời dậy đất. Khí thế hai bên mạnh như vũ bão, trận chiến kinh thiên động địa
trời long đất lở. Năm nghìn quân Văn lang tuy ít hơn bọn lâu la nhưng nhờ võ
nghệ cao cường, một địch ba địch bốn, đánh tới tấp cát bay đá chạy mịt mù.
Nói
về Truy Hồn Đoạt Mạng, Hào Hoa Bất Bại từ trước tới nay xem thường thiên hạ,
cho mình là võ công cái thế, chưa lúc nào bị đánh thê thảm như lúc nầy, khi
thấy mình chỉ là hạt cát trong võ học thời không còn kịp nữa. Nhìn thấy mưa
kiếm ầm ầm từ trên không trút xuống không thấy Ả Hồ Mị đâu cả, thời biết là
nguy cơ đến tánh mạng bằng dở hết sức bình sanh múa đao chống trả. Chỉ nghe ầm
ầm đùng đùng liên miên bất tận. Truy Hồn Đoạt mệnh, Hào Hoa Bất Bại bị chém
trúng hàng chục nhác kiếm đứt tay đứt đầu chết không kịp ngáp.
Thạch
An vừa lao tới nhưng tất cả đều kết thúc, Truy Hồn Doạt Mệnh, Hào Hoa Bất Bại
chỉ là cái xác không đầu không tay. Thạch An biết Ả Yêu tinh nầy võ nghệ cao
siêu không biết đâu mà lường vừa thấy cái bóng của Ả, Thạch An liền dùng đến ba
chiêu tuyệt học lấy đao thay kiếm. Phi Long Sát Đao, Vô Ảnh Sát Đao, Đoạt Mệnh
Sát Đao tên Yêu nữ ỏng ẹo nở nụ cười chết người thấy Đoạt Mệnh Sát Đao chém
tới. Ả múa song kiếm lên chống đở, nào hay đâu chiêu Đoạt Mệnh Sát Đao biến hóa
một cách kỳ lạ từ một đao biến thành mấy chục cây đao chém vào Hồ Mị như tia
chớp. Hồ Mị thất kinh tàn hình né tránh nhưng cái áo của Ả bị chém rớt mấy mảnh
để lộ làng da trắng nuốt. Ả vô cùng tức giận, không dám coi thường Thạch An nữa,
Ả phi thân lên không dùng chiêu Mưa Sa Kiếm Quỉ vừa mới hạ gục Truy Hồn Đoạt
Mệnh, Hào Hoa Bất Bại chỉ thấy một trận mưa kiếm chém xuống, còn Ả Hồ Ly biến
đâu mất.
Chấn
Hào kinh hồn bạc vía biết Thạch An khó thoát chết. Chỉ thấy Thạch An hú lên một
tiếng, xử dụng liền ba chiêu tuyệt học Vô Hư Kiếm Pháp, Phi Long Sát Kiếm, Vô Ảnh
Sát Kiếm, Đoạt Mệnh Sát Kiếm kết hợp với Phi Long Bộ Pháp như tia chớp phi lên
không. Ba chiêu Tuyệt Học đánh vào trận mưa kiếm, tức thời ầm ầm đùng đùng liên
miên bất tận Hồ Mị bị đao khí chém tả tơi nhưng chưa bị thương, còn Thạch An trúng
một kiếm bị thương nhẹ.
Chấn
Hào tưởng như mình đang nằm mơ Thạch An vẩn còn sống, Thạch An đã tiêu hao quá
nhiều sức lực trong ba chiêu vừa rồi. Hồ Mị không còn ẻo lả như trước nanh
vuốt, hiện ra trở thành một con Hồ Quỉ, Ả nhìn Thạch An té lửa, bổng Ả há mồm
thổi ra một luồng yêu khí, Thạch An vận khí chống trả, Ả liền bay lên không
trung xử dụng chiêu Yêu Quang Phản Chiếu kiếm ảnh trùng trùng cuồng phong ầm ầm,
kiếm ảnh gào thét khủng khiếp. Thạch An chỉ biết nhắm mắt chở chết vì không còn
đủ sức xử dụng ba chiêu Tuyệt Học Vô Hư Kiếm Pháp chống trả.
Trong
lúc sanh mạng chỉ còn trong đừng tơ kẻ tóc, thời trên không nghe tiếng quát như
sấm nổ:
Loài yêu tinh kia xem ta lấy mạng đây.
Tức
thời hào quang tỏa ra trên không rợp trời, sấm sét ầm ầm đánh xuống kiếm ảnh
trùng trùng chỉ nghe một tiếng thét kinh hãi ả Hồ Mị bị kiếm Truyệt Yêu chém
đứt làm đôi hiện ra một con Hổ Tinh cái lớn như con bò, máu tuông lênh láng.
Chí
Trung bay một vòng trên không ra lệnh:
Tiến lên tấn công vào sào huyệt của chúng.
Bọn
lâu la quyết chống trả nhưng quân Văn Lang bằm như bằm chuối, chết la liệt. Hai
tên Đa Cổn Đa Nhĩ chạy trốn, chạy chưa bao xa thời bị quân Văn Lang từ Tây Ngung
kéo đến tốm cổ. Thế là trận chiến kết thúc quân Văn Lang thắng trận vẻ vang
trên đường trở về Kinh Đô.
Rồng Tiên hú gió gọi mây
Đông Tây Nam Bắc chuyển xây vững vàng
Sá gì lũ giặc ngông cuồng
Lửa Thiên một đốm hết còn lấn xâm
Nước non đất nước Văn Lang
Mặt trời vẫn tỏa hào quang sáng bừng
Văn Lang con cháu Tiên Rồng
Luôn mang dòng máu anh hùng Cha Ông
Văn Lang Linh Địa non sông
Đơm hoa kết trái trổ bông Đức Tài
Đánh cho lũ giặc tan tành
Hung hăng ăn cướp hết đời hung hăng
Kinh hoàng lũ giặc ngoại xâm
Khiếp hồn bạc vía muôn năm khiếp hồn.
Nói
về Chí Trung thống lãnh quân binh đánh tan quân giặc Thổ Phỉ mũ đỏ, không bao
lâu thời trở về đến Kinh Đô Xích Quỷ, quân binh cũng như các anh hùng hảo hán,
được bá quan văn võ cũng như dân chúng hai bên đường tiếp đón kéo dài hơn mười
dặm, ca ngợi tán thán không hết lời. Nào là con cháu Tiên Rồng anh hùng, nào là
tàn đời quân cướp nước, nào là đoàn quân bách chiến bách thắng, dân chúng hai
bên đường có người thành kính vái lạy đoàn quân. Chí Trung cùng các tướng vào
Kinh Đô Xích Quỷ lạy tạ Quan Thượng Thư Thừa Tướng, lạy Tạ Lạc Hầu Vương.
Quan
Thượng Thư Thừa Tướng lấy chiếu chỉ Hùng Vương đọc rằng:
Phụng Thiên thừa mệnh, di chí Tổ Tiên. Trẫm luận
công phong sắc chỉ như sau.
Chí Trung Thống Soái đã hai phen xả thân vì
non sông Tổ Quốc, diệt xà Tinh, xóa sổ giặc Thổ Phỉ mũ đỏ xâm lấn biên cương
chiếm đất Văn Lang làm hại dân lành với công lao to lớn như thế. Trẫm ban cho
Chí Trung một vạn lượng vàng, một vạn lượng bạc, năm nghìn cây vải, bổ nhiệm
làm quan Tri Phủ Phúc Châu, được cấp ngân lượng cho xây phủ mới. Chí Trung nhận
ấn chỉ lạy tạ lui ra.
Thạch An Phó Soái, hết lòng xả thân vì dân
vì nước có công đánh tan quân Thổ Phỉ
đêm lại sự bình yên cho dân tộc bảo vệ chủ quyền lãnh thổ, ban thưởng hai nghìn
lượng vàng, năm nghìn lượng bạc, một nghìn cây vải, bổ nhiệm làm quan Bố Chánh
Tri Huyện Đại Nhân Thuận Yến Giang, được cấp ngân lượng cho xây Nha Huyện mới
Thạch An nhận ấn chỉ lạy tạ lui ra.
Chấn Hào cấp tướng hết lòng vì non sông Tổ
Quốc, có công đánh tan quân Thổ Phỉ mũ đỏ, đêm lại sự bình yên độc lập Tổ Quốc
ban thưởng một nghìn lượng vàng, hai nghìn lượng bạc, một nghìn cây vải. Bổ
nhiệm làm qua Bố Chánh Tri Huyện Đại Nhân, Huyện Điền Giao được cấp ngân lượng
cho xây Nha Huyện mới. Chấn Hào nhận ấn chỉ lạy tạ lui ra.
Phi Hổ cấp tướng hết lòng vì non sông Tổ
Quốc có công đánh tan quân Thổ Phỉ bảo vệ toàn vẹn lãnh thổ biên cương ban
thưởng một nghìn lượng vàng, hai nghìn lượng bạc, một nghìn cây vải. Bổ nhiệm
làm quan Bố Chánh Tri Huyện Đại nhân ở Huyện Đồng Xuân, được cấp ngân lượng cho
xây Nha Huyện mới. Phi Hổ nhận ấn chỉ lạy tạ lui ra.
Kim Tiên cấp tướng là phận gái nhưng sẳn
sàng xả thân vì non sông Tổ Quốc thật đáng khen, phong cho Anh Hùng Nữ Nhi Hào
Kiệt, ban thưởng hai nghìn lượng vàng, bốn nghìn lương bạc, hai nghìn cây vải,
cấp pháp cho mười mẫu công ruộng. Kim Tiên nhận ấn chỉ lạy tạ lui ra.
Thượng
Thư đọc ấn chỉ tiếp theo rằng:
Những hàng phó tướng thời được cấp phát năm
trăm lạng vàng, năm trăm lạng bạc một trăm cây vải. Bổ nhiệm làm quan cấp xã
cấp phát thêm ruộng đất, theo ấn chỉ của Triều Đình ban. Các Phó Tướng nhận ấn
chỉ lạy tạ lui ra.
Còn các trưởng đội phó đội thời bằng một nửa
các quan phó tướng, bổ nhiệm làm trưởng làng, trưởng bản, trưởng thôn. Cấp phát
thêm ruộng đất theo chỉ định của Triều Đình. Các trưởng đội, phó đội nhận ấn
chỉ lạy tạ lui ra.
Quan
Thượng Thư Thừa Tướng lại tiếp tục đọc:
Với sự Thống nhất ý chí, trên dưới một lòng,
quân binh quan tướng tá, sẳn sàng hy sinh cho non sông Tổ Quốc đánh bại quân
Thổ Phỉ mũ đỏ, thu được trên hai mươi xe vàng mấy mươi xe bạc, hàng trăm xe
vải. Chia ra một nữa cấp phát hết cho quân binh, còn một nữa nhập vào kho nhà
nước dự bị cho an ninh quốc phòng. Quân binh nào cũng được cấp phát ruộng đất
canh tác làm ăn sanh sống. Không thu thuế thời hạn năm năm. Và còn nhiều chính
sách ưu đãi khác. Trong cuộc chiến người sống cũng như người chết công lao đều
như nhau, bổng lộc như nhau, người thân sẽ nhận bổng lộc đó, thờ phụng nhang
đèn hương khói.
Đây
nói về quân binh sau khi nhận ấn chỉ của Triều Đình thời mở tiệc ăn mừng ba
ngày ba đêm nơi doanh trại quân binh Kinh Đô. Thạch An báo tin về Thịnh Gia
Trang là ít hôm nữa mới về là vì còn bận giao quân binh lại cho đô đốc tướng
quân, những anh hùng hảo hán nhập quân đội, đã hoàng thành sứ mệnh thiêng liêng
của mình, đất nước yên bình không còn chiến tranh. Cùng nhau hội tụ một bửa
thân mật rồi chia tay ai về quê nấy.
Nơi
Thịnh Gia Trang người ta thấy một bóng hồng dậy rất sớm cô ăn mặt đẹp vô cùng,
săm soi trang điểm thật tỉ mỉ, không những cô mà còn có hai người nữa cũng dậy
rất sớm. Họ là ai thế, còn ai nữa Thanh Vân, Bà Liễu Huệ, Kiều My, vì theo
thông tin từ Kinh Đô thời Chí Trung cùng Thạch An cùng về Thịnh Gia Trang.
Thanh Vân đi ra đi vào, trông cho trời mau sáng, cô thấy thời gian trôi qua rất
lâu. Nhưng rồi ánh bình minh cũng xuất hiện, điệu nhạc quê hương bừng sống dậy,
trên nền trời những đàn chim sải cánh tung bay. Cảnh vật ồn ào, bôn ba cuộc
sống, người buôn kẻ bán, trăm nghề, bá nghiệp xuôi ngược lăng xăng. Thịnh Gia
Trang cũng bắt đầu tấp nập người ra kẻ vào xe đi xe đến, âm thanh rộn ràng bộn
bề bận rộn một ngày mới, một luồng gió nhẹ như mang theo cả tình thương nỗi
nhớ. Thanh Vân như cảm nhận được luồng gió nhẹ, Cô đã bao năm nhớ nhung chờ đợi
ngày Chí Trung trở về. Cô nhớ Chí Trung nhiều lúc quên ăn bỏ ngủ. Nay được tin
Chí Trung trở về thời có niềm vui nào bằng, Cô thấy lòng mình sung sứng nụ cười
trên môi luôn hé nở Cô yêu đời hơn lúc nào hết. Cô linh cảm như tiếng vó ngựa
từ xa vọng về.
Cô
nói:
Anh Chí Trung sắp về cách đây còn hơn dặm.
Cô
vui mừng reo lên:
Anh Chí Trung về đến rồi.
Nhưng
nào ai có thấy gì đâu Cô bổng chạy ra ngõ cả nhà đều ùa theo thời kỳ lạ thay
hai bóng người xuất hiện từ xa phi tới. Bóng hồng lao tới anh Chí Trung, Chí
Trung vừa nhìn thấy Thanh Vân thời nhãy xuống ngựa ôm chầm lấy cô.
Chí
Trung buôn cô ra nhìn thấy Mẹ thời kêu lên:
Mẹ!
Bà
Liễu Huệ ôm chầm lấy con, nước mắt ràng rụa:
Con đã trở về.
Cùng
lúc ấy Thạch An đến lạy một người nhưng không ai để ý, sư phụ Thịnh Lão Gia.
Chí Trung vừa nhìn đến Thạch An thời nhìn thấy một người không khỏi giật mình,
Ngũ Tuyệt Thần Quân. Người đã tìm mình ba ngày trên núi Quỉ, không biết vì sao
lại xuất hiện ở đây.
Chí
Trung liền bước tới vái chào nói:
Vãn Bối xin kính chào Tiền Bối.
Thanh
Vân bụm miệng cười, ai nấy cũng bụm miệng cười theo. Thạch An nói nhỏ với Chí
Trung:
Cha vợ đấy.
Chí
Trung như chợt thấu hiểu, liền bước tới lạy Thịnh Lão Gia:
Hiền Tế kính lạy Nhạc Gia.
Thịnh
Lão Gia để Chí Trung lạy xong rồi bước tới đở dậy nói:
Nay con đã hiểu vì sao ta đã tìm con ba ngày
trên núi Quỉ rồi chớ.
Chí
Trung cuối đầu nói:
Con đã hiểu.
Lão
giới thiệu:
Đây là Chú Ba, đây là Chú Tư.
Chí
Trung theo lời giới thiệu vái lạy từng người, Chú Ba, Chú Tư, nghe nói về Chí
Trung nhưng không ngờ Chí Trung khôi ngô tuấn tú đến thế thật xứng đôi với
Thanh Vân đôi cặp Thần Tiên trên đời. Chí trung ở lại Thịnh Gia Trang, hầu hạ
Mẹ cho người xây lại Tri Phủ mới, cách Thịnh Gia Trang không xa chỉ hơn dặm.
Tri
Phủ Phúc Châu, nằm trên địa bàn Thuận Yến Giang. Thạch An cũng cho người xây
dựng lên Nha Huyện mới cách Tri Phủ không xa. Một năm sau Chí Trung đã xây xong
dinh phủ nguy nga tráng lệ lộng lẫy cho quân binh đến Thịnh Gia Trang đón rước
Mẹ về phủ. Cũng như chuẩn bị hôn lễ Chí Trung, Thanh Vân.
Thông
Gia hai nhà Họ Chí cũng như Họ Thịnh. Cuộc hôn lễ Chí Trung Thanh Vân vô cùng
long trọng, đũ mặt bá quan văn võ nơi Kinh Đô Xích Quỷ, cũng như các Tri Phủ ở
Bộ Giao Chỉ. Người ta thấy có cả Quan Thừa Tướng từ Kinh Đô Văn Lang đến dự, cũng
như Lạc Hầu Vương đứng ra làm chủ lễ. Cùng thời điểm ấy Phi Hổ cũng thành hôn
cùng Kim Tiên ở Nha Huyện Đồng Xuân, người ta nhìn thấy có cả Thất Hiệp đến
tham dự. Cũng cùng thời điểm ấy Chấn Hào thành hôn với Mộng Xuân ở Nha Huyện
Điền Giao.
Trời xanh xanh đất xanh xanh
Lúa ngô trải khắp mây lành giăng giăng.
Quê
hương Thuận Yến Giang Phúc Châu, dân cư đông đúc từ lâu hình thành lên nhiều
phố buôn giàu có, phải nói làm nên ăn ra. Nông Nghiệp, Ngư Nghiệp, Thương Nhiệp
rất là thịnh vượng. Nếu có ai đi qua Thuận yến Giang, thời không thể nào quên,
Thịnh Gia Trang giàu có nhứt ở Phúc Châu. Trước đây hơn mười ba năm, người ta
thường thấy từ nơi Thịnh Gia Trang giàu có, có một bóng hồng rực rỡ đó là một
mỹ nhân tuyệt sắc, đẹp tựa Hằng Nga. Nhưng hôm nay lại đổi khác, người ta
thường thấy một cậu con trai trạc độ 10 tuổi, thường chạy nhãy trong khu biệt
thự, cậu con trai ấy nổi tiếng thông minh tuyệt đỉnh võ nghệ xuất chúng.
Người
ta còn nghe thấy tiếng của Thịnh Lão Gia:
Lại đây Chí Đức, lại Ông Ngoại biểu nào.
Chí
Đức ngoan ngoản nhãy vào lòng Ông Ngoại, nói:
Cháu không muốn về Tri Phủ vì cháu ở đây năm
năm rồi. Ở bên Tri Phủ có anh Chí Phúc, có em Chí Liên.
Cậu
bé vuốt râu Ông Ngoại nói:
Tên cháu là Chí Thịnh Đức. Ông gọi cháu
Thịnh Đức nghe hay hơn.
Thịnh
Lão Gia vuốt chồm râu bạc nói:
Từ nay Ông gọi cháu là Thịnh Đức.
Thịnh
Đức vuốt chồm râu bạc ông ngoại nói:
Con học võ công của hai nhà mệt quá.
Thịnh
Lão Gia cười hà hà nói:
Muốn trở thành vô địch thời phải chịu khó
như vậy.
Hai
ông cháu đang nói chuyện vui vẻ, thời có tiếng xe ngựa chạy vào khu biệt thự.
Có người nói:
Bà Tri Phủ siêng về thăm Cha quá, một tháng
có đến vài lần.
Thì
ra chiếc xe kiệu sang trọng là xe của Thanh Vân thường đi, từ trên xe dắt hai
con bước xuống, cậu trai khôi ngô tuấn tú giống hết như Thịnh Đức, cháu gái
xinh đẹp tuyệt trần.
Thịnh
Đức vừa nhìn thấy Thanh Vân thời chạy đến nắm lấy tay nói:
Con nhớ Mẹ quá.
Người
ta nhìn thấy Thanh Vân Bà Tri Phủ vẩn đẹp như ngày nào, Thanh Vân vừa nhìn thấy
Thịnh Lão Gia nói:
Thưa Cha con mới về.
Thịnh
Lão Gia hỏi:
Sao không thấy Chí Trung về?
Thanh
Vân thưa:
Thưa Cha, Nhà con bận xét xử mấy vụ kiện
cáo, từ Nha Huyện giải lên nên không về được.
Thịnh
Lão Gia nói:
Còn thằng Thạch An nữa không hiểu bận việc
gì ở Huyện Nha mà mấy tháng nay không thấy về.
Thịnh
Đức, thấy Chí Phúc, Chí Liên, liền chạy đến nắm tay mừng rỡ nói:
Anh Phúc, em Liên.
Từ
khi Thanh Vân trở thành Bà Tri Phủ năm năm sanh liền ba đứa hai trai, một gái.
Chí Thịnh Đức về ở với Ông Ngoại khi lên năm tuổi. Hầu sau nầy nối dõi tông
đường của Dòng Họ Thịnh điều nầy làm cho Thịnh Lão rất hài lòng nên Ông thương
yêu Thịnh Đức vô cùng. Thịnh Đức vô cùng thông minh học đâu nhớ đấy học một
biết mười, cả văn lẫn võ nên Ông càng yêu mến Thịnh Đức hơn nữa, Thanh Vân ở
lại Thịnh Gia Trang chơi tới chiều thời trở về Khu Dinh Thự Tri Phủ.
Nói
về Khu Dinh Thự Tri Phủ, Bà Liễu Huệ đang chơi với hai cháu, bổng nghe tiếng
chim khách kêu trên nóc dinh thự. Liền nói hôm nay Tri Phủ có khách rồi không
biết là khách nào. Bà Liễu Huệ nói không bao lâu thời có một xe kiệu sang trọng
có quân binh theo hầu chạy vào dinh thự. Thanh Vân ra xem thử là ai thời nhận
ra xe kiệu đó là của vợ chồng Thạch An. Vợ chồng Chí Trung ra đoán tiếp vợ
chồng Thạch An dẫn theo ba trẻ một trai, hai gái. Trai khôi ngô tuấn tú gái
xinh đẹp tuyệt trần tỏ vẻ thông minh lanh lợi khác thường ba trẻ nhanh chóng
chạy đến nắm tay Chí Phúc, Chí Liên vô cùng thân mật vì bọn trẻ đã nhiều lần
gặp nhau.
Cũng
cùng lúc ấy có hai xe kiệu sang trọng cũng tiếng vào cổng, Vợ Chồng Thanh Vân
cũng đã nhận ra, đó là xe của vợ chồng Phi Hổ, vợ chồng Chấn Hào. Vợ chồng Phi
Hổ dẫn theo hai trai. Vợ chồng Chấn Hào dẫn theo một trai, một gái, đứa nào đứa
nấy mặt mày sáng láng, trai khôi ngô tuấn tú, gái xinh đẹp như Tiên, đúng là
không hẹn mà gặp.
Dinh
Phủ trở nên vui vẻ vô cùng, anh em lâu ngày gặp nhau chén thù chén tạc đàm đạo
thân mật vô cùng. Thạch An đang lúc vui miệng nói:
Chí Ca đang là Quan Tri Phủ bận việc nhiều,
nên không đến thăm các Đệ được, nên các Đệ đến thăm Chí Ca vậy.
Chí
Trung nói:
Chúng ta đều là quan Triều Đình, lại là anh
em đã từng chết sống có nhau, coi nhau như anh em ruột thịt một nhà, quan lớn
quan nhỏ để mà làm gì, đã đến đây thời coi như anh em. Hơn nữa Quan nhất thời Dân
vạn đại, trần gian chỉ là cõi tạm, Thiên Đàng mới thật chánh quê. Các Đệ đến
thăm Huynh là Huynh thấy sung sướng lắm rồi khi Huynh lâm nạn, Huynh mới biết
trần gian chỉ là cõi tạm trường thi tu luyện tiến hóa linh hồn mà thôi. Thiên
Đàng mới thật sự là nơi mà chúng ta cần đến, vì nơi ấy không có sự chia lìa
không có sự già nua sanh tử, cuộc sống bình đẳng, ai cũng như ai, võ học của
Huynh không phải võ học trần gian, mà là là võ học từ Thiên Đàng truyền xuống,
nên Huynh mới đủ sức giết chết hai con yêu tinh làm hại đến dân lành. Huynh có
hỏi Tiên Ông cha Huynh chết trước có chờ mẹ Huynh không? Tiên Ông trả lời đương
nhiên là chờ đợi rồi nếu mẹ con không tái giá ở vậy thờ chồng nuôi con. Anh em
chúng ta không bao lâu nữa cũng sẽ già, chiếc áo da cũng phải trả lại trần
gian, anh em ta gặp nhau chốn trần gian chỉ là tạm, gặp nhau ở Thiên Đàng mới
là gặp nhau vĩnh viễn, nào nâng ly sống sao thác dậy, chúng ta mãi mãi là anh
em với nhau. Thiên Đàng trần gian cũng thế.
Chí
Trung nói:
Nhìn các Bà vui vẻ kìa, các bà cũng giống như
chúng ta, mãi mãi là chị em.
Trong
khi ấy bọn trẻ vui đùa với nhau, chúng như không muốn rời xa nhau. Vợ chồng
Thạch An, vợ chồng Phi Hổ, vợ chồng Chấn Hào ở lại Dinh Phủ ba ngày, đàm đạo
vui vẻ. Cuộc sum hợp nào rồi cũng phải chia tay, chia tay rồi sum hợp, xa nhau
rồi lại gặp nhau, đời là thế.
Vợ
chồng Chí Trung, nhìn theo những chiếc xe chở bạn bè người thân mất hút lần sau
những rặng cây, không khỏi buông tiếng thở dài:
Cõi Hồng Trần là thế.
--------------
CÂU CHUYỆN ĐẾN ĐÂY ĐÃ KẾT THÚC.
COMMENTS